Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 125: Đã ăn chưa? Chưa thì ăn một tát của ta (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trương Đại Lực thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy đau đớn trong người đã giảm đi không ít.
- Sau này mắt nhìn tốt hơn một chút! Đừng có mà trêu vào người không nên trêu vào, biết chưa?
Hai người để lại câu cảnh cáo rồi phủi tay rồi rời khỏi Ngự Thú Quán. Khi cánh cửa được mở ra, một nam nhân mặc áo phông đen tình cờ xuất hiện ở ngoài cửa.
Đồng tử của Trương Đại Lực co rút lại, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Trần Thư cũng nhận ra điều đó, không chút hoảng hốt, thậm chí còn mỉm cười gật đầu với nam nhân có tuổi kia.
Cả hai bình tĩnh lướt qua nhau.
- Chạy thôi!
Một giây tiếp theo, hai người lập tức chạy điên cuồng.
- Ta đệt, ngươi nhìn ra à?
Trương Đại Lực nhìn Trần Thư, gần như là dùng sức lực bú sữa mà cố chạy.
- Vớ vẩn! Ít nhất hắn ta cũng có ba điểm giống với tên mập mạp kia!
Trần Thư thầm mắng, không ngờ vị phụ huynh kia đã sớm tới cửa như vậy.
Chạy một hồi, cả hai đều không khỏi cảm thán, sao Ngự Thú Quán trời đánh này lại được xây dựng lớn như vậy, thật lãng phí tài nguyên của Bộ giáo dục!
Cả hai cùng than thở, chưa bao giờ cảm thấy con đường dưới chân mình dài đến thế.
- Đứng lại!
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chu Hiên trông lạnh lùng trong mắt lóe lên sự tức giận lóe lên.
Lúc hắn ta bước vào địa điểm thi đấu của Ngự Thú Quán kia, nhìn thấy Chu Đại Bạch ngã xuống đất, đương nhiên biết rõ thủ phạm là ai.
- Đồ ngu mới dừng lại!
Hai người Trần Thư một đường điên cuồng mà chạy, không thèm để ý đến Chu Hiên.
- Ngao!
Ngay tại lúc này, chỉ thấy một cái mũi dài màu xám đột nhiên cuốn tới, tốc độ cực kỳ nhanh.
- Mẹ nó! Quả nhiên là Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư!
Trần Thư không sợ đối phương là đại nhân vật gì, chỉ sợ là Ngự Thú Sư lớn mạnh.
Hắn nhận thấy rằng không thể thoát khỏi cái mũi dài kia, chớp mắt đã lấy điện thoại ra bấm số Phương Tư.
- Alo! Trần Bì, hai ngươi đang ở đâu?
- Vù vù vù… @# $...
- ?
- Vù vù…
Điện thoại lập tức bị cúp ngang, Phương Tư trong quán ăn đang bối rối, đầu dây bên kia có người đang nói chuyện sao?
Lúc này Trần Thư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, điện thoại rơi xuống đất.
Cái mũi dài kia cuốn hai người lên, nội tạng cuồn cuộn một lúc, cuối cùng cũng ngã xuống đất.
- Hai nhóc con!
Chu Hiên ra lệnh cho con voi khổng lồ đưa cả hai trở lại địa điểm thi đấu Ngự Thú mà Chu Đại Bạch đang ở bên trong.
Nơi này là Ngự Thú Quán, không hạn chế sử dụng Khế Ước Linh, chỉ cần không giết người với không làm bị thương thì cơ bản sẽ không sao.
- Hi vọng Phương Tư tỷ có thể tìm đến đây, nếu không thì hôm nay thật sự là lật thuyền trong mương!
Trần Thư thở dài một hơi, không ngờ lại xui xẻo như vậy.
- Đại Bạch, không sao chứ?
Chu Hiên nhìn về phía Chu Đại Bạch trên mặt đất.
- Thúc thúc, ta không sao, ta muốn giết hai người bọn họ!
Chu Đại Bạch ho khan vài tiếng, chậm chạp đứng dậy, tuy rằng khuôn mặt sưng tấy lên, nhưng trong mắt tràn ngập căm hận.
May mắn thay, hắn ta đã nhờ thúc của mình đến đón sau giờ thi, điều này vừa vặn chặn được hai người Trần Thư.
- Nói lời nhảm nhí! Ngươi muốn mất mạng sao?
Chu Hiên cau mày quát lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận