Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 844: Ngươi có chắc là muốn để ta cứu hắn không?

- Tiểu Dương, ngươi vất vả rồi.
Đông Hải Tổng Đốc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, hắn ta nói.
- Ta mượn huy hiệu của ngươi một chút.
Dương Sa ném huy hiệu trên tay phải của mình ra. Tổng Đốc đỡ lấy nó, nói rất bình thản.
- Ta là Đông Hải Tổng Đốc. Bây giờ, tất cả mọi người đứng yên tại chõ.
Giọng của hắn ta truyền đến khắp các ngõ ngách nhờ tấm huy chương đó. Tuy rằng giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại đầy khí thế, khiến người ta cảm giác mình không thể địch lại được.
- Mẹ nó chứ, sắp chết rồi, ai mà quan tâm được nhiều vậy nữa.
Bao nhiêu người của Giáo Hội đều không thèm quan tâm đến hắn ta, bọn họ ai làm việc nấy, tìm cơ hội để rời đi.
- Grao.
Ánh mắt con Thanh Long dưới chân Tổng Đốc trở nên sắc lẹm, hai mắt nó tỏa ra tia sáng màu xanh đậm, nó đâm xuyên qua cả màn sương, xác định rõ mục tiêu.
- Uỳnh!
Rất nhiều tia sáng xanh ập đến, khiến đám người có hành động kỳ lạ đó bị trói hết lại tại chỗ. Còn những Khế Ước Linh kia thì bị tiêu diệt ngay tức khắc.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến người ta phải sởn cả gai óc, họ đều ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
- Dập lửa trước đi đã.
Đông Hải Tổng Đốc lắc đầu, triệu hồi ra một con Khế Ước Linh nữa.
- Bíp bíp bíp.
Một màn sương tự dưng xuất hiện trên bầu trời, nó đang ập xuống đây.
- Hửm? Lửa gì thế này?
Tổng Đốc có hơi kinh ngạc, bảo sao nó cháy lâu vậy mà vẫn không tắt.
Hắn ta lệnh cho Khế Ước Linh tăng thêm độ mạnh, cuối cùng thì cũng dập được lửa.
- Khống chế hiện trường trước đã.
Một đám người của Trấn Linh Cực lập tức xuất hiện để phối hợp với Ngự Long Vệ, tất cả những người đang ở trên đường Tam Thanh lần lượt bị khống chế.
- Tiểu Dương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?
Tổng Đốc và Dương Sa đứng trên không trung, cúi xuống nhìn cả con đường để đề phòng có ai đó ngoan cố, chiến đấu đến cùng.
- Ờm… ta cũng không rõ nữa.
Dương Sa gãi gãi đầu rồi nói.
- Ta đến con đường này thì gặp phải người của Đỗ gia tấn công.
Tổng Đốc hỏi.
- Ngươi đã nói rõ thân phận của mình rồi sao?
Thấy Dương Sa gật đầu, hắn ta thở phào một hơi, nói.
- Xem ra đây là một đám chán sống rồi.
Dám chủ động mai phục tấn công Ngự Long Vệ, đó là những kẻ ác độc vô cùng, hoàn toàn có thể giải quyết ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, một nữ nhân cưỡi rồng bay đến, vội vàng chạy đến.
- Tổng Đốc, đội trưởng Dương, không hay rồi, Trần Thư gặp nguy hiểm.
Trông ánh mắt của Phương Tư đầy vẻ sốt ruột, nàng ta đã cắt đứt cuộc đối thoại của hai người kia luôn.
- Trần Thư? Hình như cũng có ấn tượng.
Dương Sa thấy hơi kinh ngạc, hắn ta cảm giác hình như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.
- Đừng sốt ruột, nói từ từ thôi.
Tổng Đốc trông rất bình tĩnh, hắn ta cố khiến Phương Tư ổn định lại.
Phương Tư vừa nghe được tin tình báo từ chỗ Đỗ Thanh rằng Trần Thư đang bị một Hoàng Kim Ngự Thú Sư truy sát.
Để hai người kia có thể coi trọng vấn đề này hơn, nàng ta đã đặc biệt nhấn mạnh rằng Trần Thư là đệ nhất thiên tài của Hoa Hạ học phủ.
- Người ngươi nói là tội phạm Nam Giang sao?
Đông Hải Tổng Đốc giật mình một cái, hắn ta nhớ ra ngay.
- Đúng, chính là hắn.
Phương Tư liến thoắng gật đầu, nói.
- Cả nước chỉ có mỗi một tên tội phạm Nam Giang thôi.
- Cứu người trước đi đã.
Trông Tổng Đốc có vẻ nghiêm trọng hơn, hắn ta tự lẩm bẩm.
- Nếu tên này mà chết thì chắc chắn lão Tần sẽ liều mạng với ta.
- Tiểu Dương, ngươi ổn định hiện trường nhé.
Nói rồi, hắn ta rời khỏi đường Tam Thanh cùng với Phương Tư.
- Hắn ở khu phía nam.
Phương Tư thầm cầu nguyện trong lòng.
- Nhất định phải không sao, nhất định phải không sao.
Thế nhưng khi bọn họ vừa mới rời đi thì đã gặp được một Ngự Thú Sư đang cưỡi một con chim màu vàng bị trọng thương.
- Hửm? Hoàng Kim Ngự Thú Sư lạ mặt sao?
Đông Hải Tổng Đốc nhướng mày, hắn ta không hề có ấn tượng với người trước mặt.
- Vương Cấp Ngự Thú Sư?
Giáo chủ trợn tròn mắt lên, thế nhưng ngay sau đó, hắn ta không nhịn nổi nữa.
Hắn ta khóc òa lên, gào thét.
- Ta là tội phạm của Cứu Thế Giáo Hội, cho ta tự thú đi, mau cho ta tự thú đi.
- ???
Tổng Đốc và Phương Tư đều ngây người ra. Đây là chuyện ly kỳ gì thế này?
Lúc này, một giọng nói tà ác truyền đến.
- Cái thứ bé nhỏ kia ơi, ngươi không chạy nổi đâu, tội phạm ca của ngươi hôm nay chắc chắn sẽ đè bẹp ngươi.
Dưới màn đêm, một quả bóng vàng lớn khoảng năm trăm mét đang xông tới.
Trong miệng nó có sáu cái… à không đúng, năm cái đầu chó.
Trên đầu của quả bóng tròn đó, có thi thể của ba con Hoàng Kim Khế Ước Linh.
Cảnh tượng này trở nên kỳ dị vô cùng.
- Ấy? Chị Phương Tư?
Trần Thư nhìn thấy Phương Tư ngay. Hắn vẫy vẫy tay, nói.
- Chào buổi tối nhé.
- ….
Hai người họ nhìn nhau rồi im lặng.
Lần đầu bọn họ thấy thì ra ngôn ngữ lại là thứ bất lực như vậy, cảnh tượng trước mắt hoang đường qua.
Đông Hải Tổng Đốc hít một hơi thật sâu, săc mặt hắn ta trông rất kỳ lạ, hắn ta nói.
- Ngươi có chắc ngươi muốn ta đến để cứu hắn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận