Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 855: Làm sao, ngươi muốn viết đơn xin ra khỏi trường để đi hóng gió à? (2)

【 Vật liệu Bạo Hỏa Long Lãnh Chúa: Có thể lĩnh ngộ kỹ năng Thiên Hỏa Vẫn Thạch, hiệu quả kỹ năng: Triệu hồi ra một khối cự thạch Liệt Diễm, uy lực kinh người, nhưng thời gian hồi chiêu khá lâu! Giá bán: 1500 tín chỉ! Số lượng: 3 】
【 Vật liệu Lục Vĩ Xích Viêm Hồ Lãnh Chúa: Có thể lĩnh ngộ kỹ năng Xích Viêm Bất Diệt, hiệu quả kỹ năng: Triệu hoán sáu chiêu Liệt Diễm, trong nháy mắt có thể thiêu đốt kẻ địch, hỏa diễm bốc cháy thời gian càng dài, uy lực càng lớn! Giá bán: 1800 tín chỉ! Số lượng: 2 】
【 Vật liệu Chân Hỏa Lân Thú Lãnh Chúa: Có thể lĩnh ngộ kỹ năng Liệt Diễm Long Tráo, hiệu quả kỹ năng: Bản thân sẽ bị lửa lớn bao phủ, kháng tính của hỏa diễm tăng lên trên diện rộng, những kẻ địch đứng gần sẽ bị Liệt Diễm đốt cháy, bất chấp mọi kháng thể! Giá bán: 1200 tín chỉ! Số lượng: 1 】
- Con mẹ nó? Ăn cướp à?
Trần Thư mở to hai mắt ra mà nhìn, bộ dạng không thể nào tưởng tượng nổi, hắn không ngờ lại đắt tới như vậy.
- Đây đều là giá thị trường cả rồi, hơn nữa đã rất rẻ rồi đấy!
Học tỷ lắc đầu nói.
- Thực ra bây giờ ngươi dùng kỹ năng Hoàng Kim, thật sự có hơi lãng phí…
Nếu như không phải hiệu trưởng đã cố ý thông báo, thì trên thực tế nhà kho sẽ không cung cấp vật liệu Hoàng Kim Cấp cho học sinh.
Khoảng cách giữa vật liệu của Hoàng Kim và Bạch Ngân thực sự quá lớn.
Bất luận là dược liệu hay là vật liệu lãnh chúa gì đó, đều có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Muốn tiêu diệt được Hoàng Kim Lãnh Chúa, thì ít nhất cũng cần phải có mười Ngự Thú Đoàn đứng đầu cả nước ra tay giải quyết, hoặc là Vương Cấp Ngự Thú Sư.
Nhưng số lượng Vương Cấp trên cả nước quá ít, hơn nữa phần lớn đều đảm nhiệm chức vị quan trọng, không có thời gian đâu mà vào Dị Không Gian săn bắt Hung Thú.
Điều này đã khiến cho vật liệu của Hoàng Kim Cấp chẳng những ít ỏi, mà giá cả cũng độn lên quá cao so với giá thông thường.
Đến Liễu Phong bây giờ cũng chưa được đớp no Hoàng Kim Dược Tề, thì có thể thấy độ khó cao tới mức nào.
- Chờ ta một chút…
Trần Thư đảo mắt, gọi một cú điện thoại.
- Alo, hiệu trưởng Tần à!
- Trần Bì? Sao thế, ngươi muốn viết đơn xin ra khỏi trường để đi hóng gió à?
- …
Khóe miệng Trần Thư khẽ giật một cái, cái gì mà hóng gió cơ…
- Thực ra ta có mấy lời, nhưng không biết có nên nói hay không.
- Ta cảm thấy tốt nhất ngươi đừng nên nói gì cả.
- ?
Hô hấp của Trần Thư nghẹn lại, con mẹ nó ngươi có cần phải nói ra lời thoại khác lẽ thường như vậy không!
Hắn hít một hơi thật sâu, kiên trì nói.
- Là thế này, bây giờ ta đang ở nhà kho của trường học…
Tút tút tút ~~~
- Con mẹ nó chứ!
Trần Thư trợn to mắt ngay lập tức, mẹ nó, trực tiếp cúp máy của ta luôn như vậy sao?
- Nguy hiểm thật đấy…
Tần Thiên vỗ ngực, vừa nghe thấy hai chữ nhà kho là lão đã cảm thấy có vấn đề gì đó rồi.
Dựa theo phán đoán của lão thì chắc chắn con hàng này không có tiền để đổi đồ nên muốn làm ra mấy chuyện như ứng trước chẳng hạn.
- Chỉ có thể gọi điện thoại cho Liễu lão sư thôi!
Trần Thư thở dài rồi lại đánh một cuộc điện thoại khác.
- Alo, Liễu lão sư, ta có chút chuyện muốn…
- Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Sorry, $#% $ @...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, kinh ngạc đến run rẩy cả người.
Một lúc lâu sau, hắn xoa đầu rồi nói:
- Liễu lão sư, ta cảm thấy chúng ta không cần phải đến nỗi như vậy đâu…
Trần Thư không ngờ Liễu Phong sẽ không hợp lẽ thường đến như vậy, thế mà hắn ta lại đi giả cái giọng này nữa chứ.
- Trước tiên khoan hẵng nói cái khả năng ngoại ngữ sứt vẹo kia, chỉ riêng giọng nói ồm ồm khó nghe của ngươi thôi thì chẳng phải đang chà xát trí thông minh của ta xuống đất đấy sao?
- ...
Liễu Phong sửng sốt mất một lúc rồi mới nói:
- Không phải đấy chứ, ta cảm thấy rất giống mà!
- Thôi dẹp đi nhé!
Trần Thư lắc đầu mà nói:
- Chuyện là thế này, ta muốn…
- Ta không có tiền đâu đấy!
Liễu Phong phải cắt ngang mộng tưởng của Trần Thư trước để tránh gây ra hậu quả nghiêm trọng nào đó.
- Ta tham gia thi đấu cũng là vì làm vẻ vang trường học mà!
Trần Thư tận tình khuyên bảo:
- Với thực lực của ta thì việc lọt vào top ba cả nước không phải là chuyện khó khăn gì đúng không? Thế mà trường học lại không thưởng gì cho ta sao?
- Ngay cả các trường đại học và cao đẳng khác cũng sẽ tập trung tài nguyên để bồi dưỡng thiên tài cơ mà, chẳng lẽ Hoa Hạ Học Phủ lại không có tiền à?
- Trường chúng ta không tồn tại khái niệm không làm mà hưởng. Ngươi chỉ mới báo danh tham gia mà thôi, đương nhiên là không có thưởng rồi!
Liễu Phong mở miệng nói:
- Ngươi không đạt được thành tích tranh tài thì sao chúng ta có thể cho ngươi tài nguyên được chứ?
- Vấn đề là ngươi không cho ta tài nguyên thì sao ta có thể đạt được xếp hạng cao đây chứ?
- ...
Hai người ngay lập tức vướng phải một vấn đề khó khăn mang tính thế kỷ…
Cuối cùng, sau một hồi kì kèo thì Trần Thư đã thành công… bị cúp máy.
- Bà mẹ nó, thật là keo kiệt mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận