Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 823: Vấn đề trước mộ không lớn, không chết được đâu (2)

- Ta nói thật đấy!
- Không được! Không xin nghỉ được!
Giọng điệu Liễu Phong kiên quyết, nhất định không được khích lệ tà khí của Trần Thư, nếu không thì khí thế của toàn Học Phủ sẽ bị ảnh hưởng mất.
Trần Thư đang muốn nói cái gì đó thì lại thoáng nhìn qua, lập tức đã bắt gặp Vu Dịch đang đi đến.
Hắn nhanh trí, lập tức nói:
- Nếu ngươi không cho ta nghỉ thì hôm nay ta sẽ đánh chết Khế Ước Linh của Vu thiếu ngay!
- ?
Vu Dịch quay đầu nhìn lại, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Con mẹ nó, chuyện này thì liên quan gì đến ta cơ chứ?
- Lão sư, ngươi cho ta về đi mà!
Trần Thư kiên định mà nói:
- Ba của ta tìm ta có việc thật mà!
Một bên là kế thừa gia sản, đi lên đỉnh cao cuộc đời, một bên là liều mình làm nhiệm vụ chỉ vì kiếm được một chút tín chỉ.
Hai lựa chọn này, hoàn toàn không cần suy nghĩ là đã có thể chọn được rồi!
- Không bàn bạc gì thêm nữa!
Vẻ mặt Liễu Phong kiên quyết, không hề nhượng bộ một tấc nào.
Hai bên nói đông nói tây, tình thế lâm vào bế tắc.
Cho đến khi Trần Thư móc ra một bình Nhiên Thiêu Dược Tề phiên bản nâng cao…
- Nhớ về sớm đấy!
Liễu Phong nghiêm túc mà nói, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn về phía dược tề trong tay Trần Thư.
Trong đó không có dược dịch, nhưng lại được đóng kín để bảo tồn những ngọn lửa màu vàng, nhìn qua thì có vẻ cũng không phải là thứ gì tốt cả…
- Cảm ơn Liễu lão sư!
Trần Thư xoay người rời khỏi Ngự Thú Quán rồi đi thẳng tới sân bay.
- Con mẹ nó, ngươi gọi cái này là xin nghỉ đấy à…
Liễu Phong thở dài, thật sự chưa từng gặp phải học sinh không hợp lẽ thường như vậy bao giờ.
- Được rồi, về lớp hết đi, hay là các ngươi cũng muốn xin nghỉ hả?
Liễu Phong thay đổi sắc mặt, trực tiếp quát to.
- Không muốn, không muốn…
Mọi người lần lượt xua tay, thành thật quay trở lại bên trong Ngự Thú Quán.
Không phải ai cũng có thể sao chép lại truyền kỳ của Trần Thư được…
...
- Cho ta mua một vé đến thành phố Đại Hưng!
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên Trần Thư chỉ có thể đến sân bay mua vé trực tiếp, mà sân bay gần với thành phố Nam Giang nhất là ở thành phố Đại Hưng.
Nhân viên bán vé cầm thẻ căn cước, nghe xong lời này thì khẽ cười mà nói:
- Xin lỗi, tiên sinh, vé ngày hôm nay hết rồi, chỉ có thể…
Đúng lúc này, lời nói của nàng ta đột ngột dừng lại, hai mắt trừng lớn, trong lúc nhất thời có chút chấn kinh.
- Ngài từng nhận được chiến công Tinh Thần Cấp sao?
- À… hành động cơ bản mà thôi…
Trần Thư hơi giật mình, hỏi:
- Ta có thể mua vé được không?
- Đương nhiên có thể chứ!
Nhân viên bán vé tươi cười rồi đưa ra một tấm vé khoang hạng nhất.
Có thể nhận được chiến công Tinh Thần Cấp thì đều là những người có cống hiến to lớn, đương nhiên bọn họ sẽ có những đặc quyền trong việc di chuyển cơ bản.
Đôi mắt nàng ta chứa đầy ánh sáng kỳ dị, nhìn qua nhìn lại mà đánh giá Trần Thư.
Hoàn toàn không thể ngờ được một người trẻ tuổi như thế mà đạt được điều đó bằng cách nào, chắc hẳn hắn đã phải trải qua rất nhiều gian khổ!
- Tiên sinh, chắc hẳn ngài đã làm được điều gì đó lớn lao đúng không?
- Cũng không có gì, ta chỉ ném một quả bom hạt nhân mà thôi!
Trần Thư cầm vé rồi nghênh ngang rời đi, chỉ để lại nhân viên bán vé đang sững sờ.
Vào buổi chiều, Trần Thư đã trở lại thành phố Đại Hưng, hắn lại bắt một chuyến xe buýt khác để trở về thành phố Nam Giang.
Trần Thư nhìn đi nhìn lại xung quanh, xác định xung quanh không có người của Trấn Linh Cục thì mới hô to:
- Tội phạm Nam Giang ta lại trở về rồi đây!
Nửa tiếng sau, hắn đi một mạch về tới trong nhà.
- Mẹ! Ba của ta đâu rồi?
Trần Thư mở cửa nhưng không tìm thấy bóng dáng phụ thân Trần Bình ở đâu.
Mẫu thân nói:
- Cha ngươi đi ra ngoài làm việc rồi, chờ một lát về giờ đấy!
- Có phải ba đi đột phá phong ấn hay không?
Mặt mũi Trần Thư tràn đầy phấn khởi, trong đầu đã tưởng tượng ra một vở kịch lớn.
- Có khi nào lát nữa thời tiết sẽ thay đổi đột ngột, sấm chớp rền vang hay không nhỉ…
- ?
Trong mắt mẫu thân hiện lên một dấu chấm hỏi, đứa con này lại phát điên nữa rồi hả?
- Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy!
- Không có gì…
Trần Thư đi đến bên cạnh bể cá trong nhà.
Hắn trực tiếp nắm Tiểu Hồng Ngư ở trong đó lên, đây chính là Khế Ước Linh của phụ thân hắn.
Tiểu Ngư không ngừng vùng vẫy, trong lúc mơ hồ đã nhận ra được sự nguy hiểm.
- Đây chính là Khế Ước Linh Truyền Kỳ Cấp sao?
Trần Thư mở to hai mắt mà nhìn qua nhìn lại đánh giá Hồng Ngư.
- ?
Hồng Ngư cũng nhìn hắn, ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ vậy.
- Chẳng lẽ ngươi cũng bị phong ấn à?
Trần Thư sờ cằm, đặt Hồng Ngư lên bàn, đồng thời lấy một con đao mổ heo ra…
- Nếu như là Truyền Kỳ Cấp thì chắc chắn không chết được đâu!
Trần Thư nhếch mép cười rồi nói:
- Để ta tới thử thực lực của ngươi đi!
Vừa dứt lời thì hắn đã giơ đao mổ heo lên, Hồng Ngư vặn vẹo thân thể, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Ta chỉ là một con Khế Ước Linh cảnh mà thôi, ta chọc ngươi chỗ nào đâu chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận