Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 892: Cơ Phong tự kỷ

- Người huynh đệ, dựa theo quy tắc, trò chơi kết thúc!
Cơ Phong hét lớn, theo lý mà nói, đối phương hẳn là biết tuân thủ quy tắc…
- Là Cơ Phong tới!
Lúc này, đám người trên tường thành nhìn thấy hắn ta, thần sắc kích động, giống như đang ngước nhìn đại thần.
Cơ gia cũng là một trong những gia tộc Ngự Thú có truyền thừa hàng trăm năm, thực lực không kém gì Long gia.
Là trưởng tử của Cơ gia, thiên phú của Cơ Phong vô song, giải thi đấu tuyển thủ Ngự Thú hạt giống toàn quốc năm nay, có hy vọng sẽ đạt được vị trí quán quân!
- Cơ ca đúng là hoàn mỹ, vừa soái vừa mạnh, ta yêu mất thôi!
- Ta cảm thấy hoàn toàn có thể gọi hắn ta là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ toàn quốc!
- Cái gì mà toàn quốc, toàn thế giới cũng không nói quá!
Mọi người phía trên được một trận khoe khoang, đặc biệt là có không ít nữ sinh, càng nghĩ lại càng phát cuồng.
Cơ Phong ưu nhã mỉm cười, thậm chí còn vẫy tay chào người hâm mộ.
Tuy nhiên, trong một giây sau, một Hoàng Sắc Đại Viên Cầu cuồng bạo lao tới, không có xu hướng dừng lại chút nào.
- Ôi mẹ nó!
Thần sắc Cơ Phong đại biến, nhưng đã không thể tránh thoát.
Bùm!
Thanh Sắc Phượng Điểu bị đụng phải, bản thân hắn ta cũng mất đi thăng bằng.
Rầm!
Cơ Phong tự do bay lượn về phía trước, trực tiếp hiện ra chữ ‘Đại’ dán vào trên Bắc Ngự Chi Thành…
- A cái này…
Tiếng cười nói trên tường thành đột ngột dừng lại, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Đệ nhất nhân Cơ Phong vừa được bọn họ tôn sùng lại trực tiếp bị treo lên tường?
- Cơ Phong đại thần sẽ không đi mà đúng không?
Có người nuốt ngụm nước bọt, nhìn xuống bộ dạng buồn cười của Cơ Phong, không khỏi co giật khóe miệng, thật sự có hơi thái quá.
Nhưng ít nhất không nên nói, vẫn là rất tuyệt…
- Ta tuyên bố, ta mới là người đứng hạng nhất!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, đứng trên Hoàng Sắc Đại Viên Cầu lớn tiếng nói.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều bị hắn hấp dẫn.
Dám đứng trước mặt mọi người đánh bay Cơ Phong, có lẽ là những nhân vật hàng đầu của thế hệ trẻ.
- Kẻ nào? Dám xông vào Bắc Ngự Chi Thành!
Lúc này, một nam tử mặc quân trang cưỡi một Khế Ước Linh đi tới, có cảm giác áp bách!
- Chu đoàn trưởng!
Có người thần sắc chấn động, trong mắt có chút sợ hãi, không ngờ lại có thể thu hút được phó quân đoàn trưởng quân biên phòng phía Bắc.
- Hả? Tiểu tử ngươi?
Chu Uyên hơi sững sờ, nhìn qua nhìn lại Trần Thư, hình như có chút ấn tượng.
Hắn ta nhíu mày, không xác định nói:
- Ngươi là học sinh của lão Liễu… kẻ cuồng đạn hạt nhân, Trần Thư?
Vốn dĩ Trần Thư đang muốn cười lấy gật đầu, kết quả vẻ mặt đột nhiên cứng lại.
Một kẻ cuồng đạn hạt nhân là cái gì?
Lão Liễu thực sự đã làm bại hoại thanh danh của hắn khắp nơi sao?
Hắn cười khan một tiếng, nói:
- Ta là Trần Thư, là Trần Thư đối nhân xử thế hiền lành!
- Không khác biệt lắm, đều có nghĩa như nhau cả!
- ...
Chu Uyên khoác tay áo, quay đầu nhìn về phía đám người trên tường thành.
- Hả? Tiểu tử Cơ gia? Ngươi đang biểu diễn nghệ thuật à?
Hắn ta xách đầu Cơ Phong, nhấc ra khỏi bức tường thành.
- y… Chu thúc…
Cơ Phong lau bỏ máu mũi, ngượng ngùng cười cười, nói:
- Chê cười rồi!
- Ngươi thực sự đã để mọi người chê cười rồi!
Chu Uyên khóe miệng giật giật, nói:
- Hai người có chuyện gì sao?
Trần Thư đang muốn mở miệng nói, nhưng đã lại bị Cơ Phong ngắt ngang trước một bước.
Hắn ta cười nói:
- Không có gì đâu, Chu thúc, bọn ta thi đấu hữu hảo ấy mà!
- Hai người gọi đây là cuộc thi sao?
Thần sắc Chu Uyên kỳ quái, vừa nghĩ tới hai người này đến phòng tuyến phía Bắc liền cảm thấy đau đầu.
Ngay lập tức, thần sắc hắn ta trở nên nghiêm túc, cảnh cáo nói:
- Hai ngươi không được phép gây chuyện! Nếu không ta sẽ lột quần áo của hai ngươi ra, treo lên tường thành!
- ...
Hai người đều trợn to hai mắt, không nghĩ tới lại có loại này trừng phạt này.
Trần Thư lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lại là một tên biến thái…
- Hả? Tiểu tử ngươi vừa mới nói cái gì?
Thần sắc Chu Uyên trở nên lạnh lùng, lập tức trừng mắt nhìn sang.
- Ừm… Nói là lão ngài quá đẹp rồi, chủng loại đẹp trai đến biến thái…
- ?
Trong mắt Chu Uyên có nghi vấn, cứ cảm thấy có điểm là lạ.
- Được rồi, ta còn có việc phải làm, mặc kệ hai người!
Hắn ta lắc đầu, cưỡi Khế Ước Linh rời khỏi nơi đó.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều kỳ lạ, không ngừng đánh giá Trần Thư.
Theo thái độ của Chu Uyên cũng có thể thấy hai người bọn họ đều là một thiên tài ngang hàng, hơn nữa trong lòng đều có chút bất an.
Ngay tại lúc này, thần sắc một người chấn động, vội vã hoảng sợ nói:
- Hình như hắn đến từ Hoa Hạ học phủ… tội phạm Nam Giang!
- Chẳng lẽ lại là cái tên đầu đội mặt nạ phòng độc, mặc trang phục bệnh nhân tâm thần, tay trái cầm túi phân, tay phải cầm đao mổ heo?
- Có vẻ như đó thực sự là hắn…
Lúc này, mọi người lần lượt nhận ra, thần sắc vô cùng chấn động.
- Mẹ nó, thật sự là hắn, Viên Cầu bên dưới chính là Đại Tiên Quái Thú trên mạng!
- Nó trông hơi giống Đại Tiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận