Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 878: Tên này không phải dạng vừa đâu, có thù là báo thù ngay tại chỗ luôn

Vẻ mặt Trần Thư bình đạm, tay trái nhanh như chớp mà nắm chặt lại.
- Hả?
Trong nháy mắt, tùy tùng đột ngột thay đổi sắc mặt. Hắn ta cũng là Bạch Ngân Cấp, thể chất chắc chắn không hề kém, thế nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc đến Trần Thư thì hắn ta ngay lập tức ý thức được khoảng cách giữa hai người!
- Ngươi đến đây đi này!
Tay trái Trần Thư dùng sức cưỡng ép kéo qua, trong tay phải đã chuẩn bị sẵn một cái túi phân rồi.
Soạt!
Đối phương cũng bị túi phân trùm lại, đồng thời cũng ho khan dữ dội, thật sự không chịu nổi cái mùi này được mà.
- Ai bảo ngươi ra giá này! Ai bảo ngươi nâng giá chứ!
Trần Thư đấm từng phát nện mạnh đến tận thịt, liên tục hành hung hai người bọn họ.
Thể chất của hắn vốn đã cường hãn, mà lại còn thường xuyên sử dụng máu thịt đẳng cấp cao, thậm chí đã từng ăn Khế Ước Linh Vương Cấp nữa là.
Hơn nữa, di tích Băng Hỏa Sâm Lâm đã từng buff cho thân thể hắn nên đương nhiên sức mạnh từ cơ thể của hắn có thể đè bẹp những người cùng cấp.
- Mẹ nó! Ngươi đáng chết!
Lửa giận trong lòng Thạch Tử Minh xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn ta chỉ cảm thấy cả người đã tức giận đến sắp thăng thiên luôn rồi.
Được xem như là thái tử gia của Thiên Long Ngự Thú Đoàn, hắn ta có phải chịu cảnh bị hành hung như thế này bao giờ đâu chứ?
Huống chi còn bị đánh trước mắt bao người nữa, quả thực là mất hết mặt mũi mà!
Trong chốc lát, hắn ta không hề do dự mà triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
- Gào!
Một cái đầu rồng màu đen xuất hiện, hai mắt giống như hai ngọn lửa màu đen, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Mặc dù chỉ là Bán Tương Triệu Hoán, nhưng nó đã thò đầu ra ngoài, hiển nhiên là không sợ sẽ phá hoại các kiến trúc xung quanh.
- Hả?
Trần Thư cười chế nhạo rồi cũng triệu hoán Husky ra.
Hai cái đầu chó nhìn chằm chằm vào đối phương, hoàn toàn không hề sợ hãi một chút nào cả.
Lúc này, đám đông ở tầng một đều rất phấn khích, không ngờ sắp kết thúc buổi đấu giá rồi mà còn có thể được xem một màn kịch hay như vậy.
Hiển nhiên, âm thanh từ ghế lô truyền ra cho thấy xung đột đã leo thang!
Quản lý Vương tái mét mặt mày, bây giờ hắn ta đã không dám tiến lên ngăn cản nữa rồi.
Hắn ta mắng nhân viên đứng lên cạnh:
- Không phải đã dặn ngươi trông chừng Trần Thư rồi sao?
- Quản lý, ta thật sự không biết hắn đi ra bằng cách nào cả…
Lúc ấy hắn ta chỉ thấy cửa phòng mở ra nhưng lại không thấy người nào bước ra ngoài cả.
- Vậy còn ngươi thì sao?
Quản lý Vương lại nhìn về phía nhân viên canh giữ ở bên ngoài phòng ghế lô của Thạch Tử Minh.
- Quản lý, ta cũng không nhìn thấy gì cả…
Hắn ta cũng vô cùng tủi thân, hôm nay đã vô cùng tập trung rồi, không dám lười biếng một chút nào cả, nhưng ai ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện cơ chứ…
Xì xì!
Đúng lúc này, trong phòng bỗng có ngọn lửa màu đen bốc lên, nhiệt độ đột ngột tăng vọt!
- Là Hỏa Diễm Hắc Long của Thạch Tử Minh!
Một Bạch Ngân Ngự Thú Sư kinh hô, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương hoàn toàn không kiêng dè gì mà trực tiếp tung ra kỹ năng lớn.
- Sẽ không chết người đấy chứ…
Những người còn lại lẩm bẩm, bọn họ cũng hiểu ra hình như chuyện này đã trở thành một vấn đề lớn rồi.
- Ta mà biết trước thì đã không tổ chức buổi đấu giá rồi, còn kiếm lời cái rắm ấy!
Vẻ mặt quản lý Vương tái nhợt, cho dù là người nào có chuyện thì hắn ta cũng đều không thể nhận nổi hậu quả…
Đúng lúc này, một tiếng bùm thật lớn vang lên!
Chỉ thấy hai đạo Hỏa Trụ bùng lên rồi trực tiếp xuyên thủng phòng ghế lô.
Cùng lúc đó, một thân thể trùm một túi phân trên đầu bay ngược ra, kèm theo đó là những tiếng la hét thảm thiết.
Mà Ngự Thú Không Gian phía trên hắn ta lại đang bị Hỏa Trụ bắn phá.
Vốn dĩ Hắc Long đã rút về Ngự Thú Không Gian mà run lẩy bẩy rồi, ai mà biết sẽ có kỹ năng không hợp lẽ thường như vậy cơ chứ…
Nó mới phóng ra được một cái kỹ năng, kết quả một giây sau lại bị đánh trả ngay lập tức.
- Ta đánh này!
Lúc này, Trần Thư đã đeo mặt nạ phòng độc rồi trực tiếp đá nhanh một chân tới.
Ầm!
- Ọe…
Thạch Tử Minh đang lơ lửng giữa không trung bị đạp mạnh vào bụng, cơ thể của hắn ta không thể không uốn cong lại.
- Con mẹ nó, ai bảo ngươi chơi bẩn này!
Trần Thư hét to rồi đấm một phát trúng ngực Thạch Tử Minh.
Bùm!
Thân thể của hắn ta nhanh chóng rơi xuống rồi ngã lộn nhào trên đất, cho dù có là thân thể Bạch Ngân Cấp thì cũng có chút không chịu đựng nổi.
- Ai bảo ngươi phách lối này!
Trần Thư đấm hết cú này đến cú khác, không hề nương tay một chút nào cả, đồng thời hắn còn hét lên:
- Dám chọc phải tội phạm ca à, là một tiểu đệ, Bạch Dương ta nhất định sẽ không bao giờ dễ dàng mà tha cho ngươi đâu!
- Bạch Dương?
Vẻ mặt mọi người trông rất kỳ lạ, trước chưa kể đến quần áo, thậm chí ngươi còn chưa đổi giọng nói luôn kìa…
Bốp bốp bốp!
Những người xung quanh nghe tiếng nắm đấm nện vào da thịt, không khỏi tê rần cả da đầu
- Tội phạm Nam Giang…
Ai đó tự lẩm bẩm một mình, trong mắt tràn ngập kiêng kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận