Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1332: Ngươi biết tại sao ta tên là Tạ Tố Nam không

- Xem thử hai đứa các ngươi ai có thể ăn cái này nào.
Trong tay Trần Thư xuất hiện một chùm ánh sáng đang tỏa sáng nhẹ nhàng.
Thỏ Không Gian trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía TV, hoàn toàn không có hứng thú.
- ...
Trần Thư sờ cằm, sức mạnh linh hồn không có chút liên quan nào với hệ Không Gian à?
Đúng lúc này, Husky đi tới rồi ngửi chùm ánh sáng trong tay hắn.
Một giây sau, Husky trực tiếp nôn khan, che mũi bỏ chạy mất tiêu.
Nếu nó có thể nói tiếng người, có lẽ bây giờ nó sẽ nói: Chó cũng không thèm ăn…
Hắn không hề từ bỏ, lại mở Ngự Thú Không Gian của Tiểu Hoàng ra, kết quả bên trong truyền ra tiếng ngáp.
Ngay cả Tiểu Hoàng thích ăn cũng thờ ơ như vậy…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Ba các ngươi có thể tôn trọng Thú Hoàng một chút được không vậy?
- Trần Bì, ngươi đang cầm thứ gì thế? Kẹo bông phát sáng à?
A Lương quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
- ...
Trần Thư lắc đầu, đang định cất đi để sau này lại nhìn xem có thể có tác dụng gì không.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên trên cổ tay phải của hắn.
- Hả?
Trần Thư sửng sốt, sau đó thì đầu đầy hắc tuyến.
Chỉ thấy Tạ Tố Nam đang quỳ một chân trên đất, thâm tình mà chậm rãi nói ra hai chữ:
- Đại lão…
- ...
Khóe mắt Trần Thư giật liên hồi. Ngươi cũng phát bệnh đấy à?
- Thứ này…
Hắn chỉ vào chùm ánh sáng trong tay Trần Thư, ánh sáng trong mắt thiết tha, hận không thể một ngụm nuốt vào bụng.
- À, chút đồ thôi mà.
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Sao vậy?
Hắn nghĩ tới Trùng Điệp của lão Tạ chính là loại điều tra, nhưng không ngờ sẽ có sức hấp dẫn đến mức này.
- Ừm…
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Trùng Điệp của ta xảy ra chuyện lớn, bây giờ trước khi chết nó chỉ có một tâm nguyện, nó muốn nếm thử xem thứ này như thế nào…
Thật ra trong lòng hắn cũng không hiểu, nhưng Trùng Điệp vẫn luôn nhắn lại với hắn, nó muốn nuốt chùm ánh sáng này.
Vì để thỏa mãn Khế Ước Linh, Tạ Tố Nam chỉ có thể không biết xấu hổ…
Mặc dù bình thường hắn cũng đã thế này rồi…
- Trước khi chết?
Trần Thư nhướng mày, trong mắt mang theo nụ cười nghiền ngẫm mà nói:
- Ngươi còn chưa xảy ra chuyện, thế mà Khế Ước Linh của ngươi lại xảy ra chuyện à?
- Thật đấy.
Vẻ mặt Tạ Tố Nam nghiêm túc, sau đó hắn triệu hoán Trùng Điệp ra.
Hiện giờ, Trùng Điệp đã hoàn toàn tiến hóa thành một con hồ điệp màu xanh lá, ít nhất dáng vẻ trông đẹp hơn rất nhiều rồi.
- Soạt soạt ~
Trùng Điệp vừa mới xuất hiện thì lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, trực tiếp co quắp tại chỗ.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, diễn cũng ra hình ra dáng thật đấy.
- Bác sĩ nói sao? Bị bệnh gì rồi?
Tạ Tố Nam thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Bác sĩ nói là táo bón… ác tính, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.
- ?
Trong tích tắc, mấy người Trần Thư đều ngơ ngẩn.
Con mẹ nó, ngươi có dám lại nói linh tinh thêm chút nữa không?
A Lương mở miệng nói:
- Thứ này còn chia ra lành tính với ác tính nữa à?
- Là bệnh hiểm trong giới Khế Ước Linh.
Tạ Tố Nam gật đầu như thật mà nói:
- Bác sĩ cũng phải bó tay không có cách nào khác.
- Đó là do ngươi không tìm đúng người thôi, ta có biện pháp này!
Trần Thư vỗ đùi, trong mắt tràn đầy tự tin.
Tạ Tố Nam khẽ nhếch miệng, vẻ mặt sững sờ mà nói tiếp:
- Bệnh ta mới bịa ra mà ngươi cũng có cách à?
- Ngươi quên thuốc xổ nhãn hiệu tội phạm của ta rồi à?
Hắn nhướng mày rồi nói:
- Tìm khắp thế giới cũng không tìm ra thuốc xổ có lương tâm như của ta đâu.
- ...
Tạ Tố Nam trợn to hai mắt, đột nhiên nghĩ đến cảnh Trùng Điệp phun ra.
- Không phải mà đại lão!
Hắn vội vàng nói:
- Không cần thuốc xổ đâu, chỉ cần thứ trên tay của ngươi thôi, cho ta một cơ hội đi…
- Ồ? Muốn thật à?
Trần Thư sờ cằm, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Tạ Tố Nam và Trùng Điệp vội vàng gật đầu, trên mặt đều là khát vọng.
- Thật ra cũng có thể cho ngươi, nhưng có mấy điều kiện này.
Trần Thư mỉm cười, sau đó mở miệng nói.
- Không thành vấn đề, phỉ ca, chỉ cần đó là thứ ngươi muốn, chỉ cần đó là thứ ta có thì đều được!
- Ồ…
Mấy người A Lương nổi da gà, nhịn không được mà kéo giãn khoảng cách.
- Ngươi đừng có mà làm ta buồn nôn được không…
Trần Thư cũng chấn động thân thể, thậm chí còn có cả ý nghĩ dùng một chân đạp bay lão Tạ.
- Đầu tiên!
Hắn kéo giãn khoảng cách rồi mới nói:
- Trả phí vất vả cho ta trước, hai triệu!
- Chuyện nhỏ như con thỏ, không vấn đề gì.
Tạ Tố Nam vỗ ngực, dáng vẻ ta đây rất nhiều tiền, chỉ cần chia phần trăm từ Hoàng Kim Lãnh Chúa là hắn đã có thể kiếm được mười triệu rồi.
Hơn nữa, trực giác của hắn còn đang mách bảo, thứ trước mắt này cũng không phải là thứ có thể dùng tiền để đong đếm được!
- Điều kiện thứ hai, nếu sau này ta cần đi săn hung thú thì ngươi phải miễn phí giúp ta tìm!
- Không thành vấn đề! Để cho ta phục vụ một mình ngươi ta cũng làm!
- ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận