Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 910: Sự trở lại của tên đê tiện (2)

- Ngươi không hiểu đâu, không nói với ngươi nữa.
Liễu Phong hất hất tay, nói.
- Bây giờ Trần Thư đang ở đâu?
- Đừng kích động thế, để ta hỏi xem.
Chu Uyên nhìn những người đang đứng trên tường thành, hắn ta nheo mắt lại, tìm được một mục tiêu.
- Con trai Cơ gia!
Cơ Phong đang đeo ba lô, chuẩn bị rời khỏi Bắc Ngự Chi Thành, vừa nghe thấy giọng Chu Uyên thì hắn ta đã sợ đến mức run lên cầm cập.
Trông mặt hắn ta rất khổ sở, nói.
- Chu thúc, ta không phạm lỗi gì cả, đừng lột quần áo của ta.
- Ta lột quần áo ngươi làm gì?
Mặt Chu Uyên đen lại, hắn ta lôi Cơ Phong ra.
- Có người muốn hỏi ngươi vài câu.
Cơ Phong nhướng mày, hắn ta tự tin trở lại, nói.
- Hỏi ta sao? Chu thúc, thúc biết quy tắc của ta mà, nếu không có được sự công nhận của ta…
Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói ngắt lời.
- Ta cần sự công nhận của ngươi sao?
- Đương nhiên rồi, quy tắc của Cơ Phong ta…
Hắn ta quay đầu lại, thấy Liễu Phong đang ở đằng xa, tự dưng không dám nói gì nữa.
Liễu Phong hỏi với giọng rất bình tĩnh.
- Quy tắc của ngươi làm sao?
- Quy tắc của ta… đương nhiên là cứ thay đổi thoải mái được rồi.
Cơ Phong cau mày, cười một tiếng, cái phong thái ngốc ngếch ban nãy cũng biến mất.
Khác với những vị tiền bối khác, Liễu Phong mà bực lên là sẽ đánh người thật đấy.
Liễu Phong nói.
- Nói ít thôi, Trần Thư đâu?
- Trần Thư? Hắn chưa quay về sao? Ta chưa thấy hắn từ nãy đến giờ.
- Ngươi cũng không thấy sao?
Liễu Phong cau mày, tự dưng hắn ta thấy rất bất an.
Sau đó bọn họ đã hỏi thêm rất nhiều người nhưng kết quả đều là không ai từng thấy Trần Thư cả.
- Lão Liễu, ngươi nhạy cảm quá rồi, một học sinh thôi mà, gây ra chuyện gì được chứ?
Chu Uyên vỗ vỗ vai hắn ta, nói.
- Không chừng bây giờ ngươi về thì thấy hắn đang ngủ say ở ký túc xá ấy.
Hắn ta vừa mới nói xong thì có quân biên phòng đến, trông rất hoảng loạn.
- Đoàn trưởng, phía trước có rất nhiều hung thú xuất hiện.
- Hả?
Chu Uyên cau mày lại, nói.
- Có lẽ là một vài con hung thú còn lại thôi, đừng hoảng quá.
- Ờm… đoàn trưởng, theo sự phản hồi của người máy giám sát thì số lượng hung thú ít nhất phải tầm hơn mười vạn.
- ???
Chu Uyên giật bắn mình, hắn ta hô lên, đầy kinh ngạc.
- Mười vạn? Đám súc sinh này cứ phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Nếu không có gì bất ngờ thì đây là sự cố do Trần Thư gây nên.
Liễu Phong bay lên không trung, hắn ta đã cảm nhận được bầy hung thú đang ở xa rồi.
- Vậy thì triệu tập tất cả những người trẻ tuổi để thực hiện lần luyện tập cuối cùng nào.
Chu Uyên thì không lo gì cả. Với thực lực của quân biên phòng, thì họ còn đánh được cả Bạch Ngân Quân Vương ấy chứ, huống hồ gì là bên cạnh còn có một Hoàng Kim Tam Giáp là Liễu Phong.
Lúc này, đám người đang chuẩn bị rời đi đã nhận được tin tức.
Khi được biết có rất nhiều hung thú đến thì ai ai cũng rất hưng phấn, đang buồn vì chưa được giết đủ đây.
Thực ra, số hung thú đến Bắc Ngự Chi Thành mới chỉ có một phần thôi.
Hung thú của Băng Tuyết Hòn Đảo đã đổ ra ngoài hết rồi, chúng chạy về khắp các hướng ở trên Lam Tinh để trốn, giữ mạng.
Chỉ có mấy con xui xẻo không biết đường thì mới xông đến Bắc Ngự Chi Thành thôi.
Hai tiếng sau, một cuộc đại chiến lại nổ ra ở Bắc Ngự Chi Thành.
- Đến thì tốt quá lũ hung thú ạ.
Cơ Phong tìm được một con Bạch Ngân Lãnh Chúa, bởi vì là trận đại chiến cuối cùng nên Chu Uyên cũng không hạn chế bọn họ nữa.
- Tiếc là Trần Thư không ở đây, nếu không thì chắc chắn ta sẽ phải rửa sạch nỗi nhục cũ.
Giang Đa Dư cũng ở bên cạnh, nói.
- Ta không tin hắn có thể giết hai mươi con Lãnh Chúa, chắc chắn là gian lận rồi.
Trông hắn ta có vẻ không phục lắm, hắn ta đánh hai con hung thú, khiến bọn chúng kêu lên liên tục.
Hàng vạn người đồng thời tham chiến, khiến đám hung thú bị ngăn lại ở ngoài Bắc Ngự Chi Thành cả năm ngàn mét.
- Sao ta thấy hình như bọn chúng không có ý định chiến đấu vậy?
Một thiên tài đỉnh cao cũng lẩm bẩm, ánh mắt có vẻ không chắc chắn.
- Dần dần, ngày càng có nhiều người nhận ra điều gì đó sai ở đây, hình như đây là một đám hung thú đang chạy trốn.
Liễu Phong đứng trên bầu trời cao để quan sát trận chiến, hắn ta nói.
- Lão Chu, đã phát hiện ra chưa?
- Ừm, hình như đám hung thú này đang sợ điều gì đó.
Hắn ta cũng triệu hồi Khế Ước Linh ra, đứng từ trên cao để quan sát cả chiến trường.
- Hửm?
Đúng lúc này, hai người họ đều hơi giật mình.
Mấy con hung thú đứng ở giữa run lên bần bật, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, vội vàng tránh ra.
Bọn chúng tách ra như một dòng nước vậy, hình như chúng đang nhường đường.
Những người ở gần đó đều đơ ra, nhìn ra khu vực Chân Không ở phía trước rồi đơ cả người ra.
- Việc này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận