Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 220: Lần sau bắt buộc phải dùng sức hơn

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư liên tục lẩm bẩm, vốn chỉ muốn săn một con Lãnh Chúa thôi mà kết quả là được hẳn sáu con.
Nếu có lần sau thì hắn nhất định sẽ tiếp tục phát huy.
Đội Trấn Linh Quân không hề dừng lại, họ chuẩn bị đến địa điểm vụ việc xảy ra, đồng thời cũng thông báo cho các đội Ngự Thú Sư mạo hiểm mau chóng rời đi.
- Về căn cứ trước đã.
Thẩm Vô Song đưa ba người họ rời khỏi nơi này.
Trần Thư đeo chiếc balo hành quân, hỏi.
- Sao phải đi bộ về chứ, cưỡi chim đi.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật rồi lại triệu hồi Băng Loan ra.
Băng Loan thấn thái uy mãnh nằm rạp dưới đất, trông như chết rồi vậy.
- Coi như ta chưa nói gì.
Trần Thư bước về phía căn cứ.
- Đúng rồi, con Băng Viên vừa nãy sống rồi, sáu con Lãnh Chúa chạy trốn kia thì chết hết rồi, các ngươi ngộ ra được đạo lý gì?
Thẩm Vô Song hỏi, muốn bảo ba người bọn họ không được bỏ rơi đồng đội.
- Ta biết.
Tạ Tố Nam trả lời đầu tiên.
- Không được tin vào phẩm chất của hung thú, như là không được tin vào Trần Thư vậy.
Thẩm Vô Song.
- …
- Lão Tạ, ngươi chẳng có khả năng lĩnh ngộ gì cả.
Từ Tinh Tinh lên tiếng ngay lập tức.
- Ta thấy là không được mở tiệc tùy tiện. Nếu như bọn chúng không tụ lại với nhau thì sẽ không bị chúng ta diệt hết một lượt nhưu vậy.
Thẩm Vô Song xoa xoa đầu, lão ta chỉ thấy ngơ ra thôi.
- Bỏ đi, đừng nói nữa, chúng ta đi về thôi.
Trần Thư hỏi.
- Thầy, thầy không để ta trả lời sao?
- Ngươi? Ta sợ tim ta không chịu nổi.
Thẩm Vô Song bước về phía trước, lão ta đã từ bỏ công cuộc giáo dục ba người này rồi.
Trong mắt Trần Thư có ánh sáng của việc tìm tòi tri thức.
- Thực ra ta có cảm ngộ được một chút.
- Ồ vậy sao?
Thẩm Vô Song quay đầu lại, mặt lão ta có vẻ mong chờ.
Trần Thư nghiêm túc nói.
- Ta thấy uy lực của thuốc nổ không đủ mạnh, lần sau ta nhất định phải tăng uy lực của nó lên.
Thẩm Vô Song ngớ người, đây là điều ta muốn sao?
Hai người bọn Tạ Tố Nam cũng nhìn hắn, giơ ngón tay cái lên. Không hổ là ngươi, thổ phỉ Nam Giang.
Tuy rằng Băng Loan bị trọng thương nhưng Hắc Bạch Cự Mãng thì còn có thể thay thế được một chút, bốn người họ không gặp nguy hiểm gì.
Sau thời gian hai ngày, bọn họ đã thành công về đến căn cứ của Trấn Linh Quân.
Căn cứ Trấn Linh Quân lúc này rõ ràng là rất khác lúc trước, rất nhiều Trấn Linh Quân được cử đi tuần tăng cường, thỉnh thoảng lại có đội được cử đi, bầu không khí xung quanh đó nghiêm túc vô cùng.
Trần Thư nghĩ trong lòng.
- Hình như có hơi nghiêm trọng rồi.
- Thầy!
- Thầy!
Tất cả các học sinh của lớp đặc huấn đều đang đợi.
Thẩm Vô Song nhìn hai mươi mốt người trong lớp, bất giác gật đầu.
Chỉ cần không tử vong, không bị thương là được rồi.
- Trần Thư, ba ngươi về hàng đi.
Ba người bọn Trần Thư lần lượt về hàng.
Mắt Đường Liệt nhìn chằm chằm vào Trần Thư, hai tay nắm chặt lại.
Hắn ta hận, vì mình lại bị đối phương chơi một vố rồi. Mới bắt đầu mà đã có vụ lở tuyết khiến bọn họ phải quay về.
- Trần Thư, ta muốn hỏi ngươi một câu.
Hứa Tiểu Vũ ở bên cạnh đụng vào người Trần Thư, thấp giọng nói.
Trần Thư nói.
- Hửm? Hỏi gì thế?
- Ngươi nói thật đi, Hàn Băng Hạp Cốc có phải do ngươi làm nổ không?
Tự dưng hạ Băng và Vương Thanh Hàn đều nhìn hắn, họ đều muốn nhận lại một đáp án.
Ba người họ là một nhóm, vốn định vui vẻ đi săn nhưng một cú nổ xảy ra, khiến bọn họ phải đi về.
- Ta sao?
Trần Thư lắc đầu, liên tục cười kiểu bất lực rồi lại chỉ vào bản thân.
- Các ngươi nghi là ta sao?
- Trần Thư ta là kiểu người đó sao?
Ba người Hứa Tiểu Vũ đều gật đầu, họ chắc chắn lắm.
Nếu để nói ai to gan lớn mật như vậy thì chỉ có Trần Thư thôi.
Chỉ cần cho hắn một quả bom nguyên tử là hắn có thể làm nổ cả Lam Tinh luôn ấy chứ.
- Lần này đến Dị Không Gian để luyện tập, bởi vì ai đó mà chỉ có thể kết thúc sớm thôi.
Thẩm Vô Song nói, giọng điệu đầy vẻ trách móc.
- Đây đúng là chuyện chỉ có bọn phần tử khủng bố mới làm được ta thấy nên chém hắn hàng vạn đao, ngươi có thấy vậy không Trần Thư?
Khóe miệng Trần Thư giật giật.
- Ta thấy…
Giọng điệu của hắn bắt đầu ngậm ngừng.
Hắn thấy cái khỉ gì mà thấy, lão ta bảo hắn phải làm sao đây? Tự mình mắng mình sao?
Ta thấy thuốc kích thích đó không ổn, sao không làm Băng Loan của ngươi ngoẻo luôn đi chứu.
Thẩm Vô Song nhướng mày.
- Trần Thư, lẽ nào ngươi biết người đó sao, nếu không sao lại cứ ấp úng thế, chẳng giống ngươi gì cả.
Trần Thư suy nghĩ mất một hồi lâu, cuối cùng cũng nghiêm túc nói.
- Xin lỗi, thầy, ta không biết mắng người khác.
Lúc này, cả lớp đều quay ra nhìn hắn, ánh mắt kỳ lạ vô cùng. Tuy họ không nói gì cả nhưng cứ như nói ra rất nhiều vậy.
Không biết mắng người khác, thế là chỉ biết đánh người khác à?
- Được rồi, rời khỏi Hàn Băng Hạp Cốc.
Thẩm Vô Song không làm khó Trần Thư nữa, lão ta đưa mọi người rời khỏi Dị Không Gian.
Trần Thư trước khi đi có quay lại nhìn một cái, thấp giọng nói.
- Ta sẽ quay về.
- Bụp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận