Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1393: Hắn không hiểu cờ ngự thú nhưng hiểu được quy tắc sử dụng của đạn hạt nhân

Hắn ta vẫn đang hưởng thụ khoái cảm nghiền ép Trần Thư!
Ầm!
Lại là một Phong Hành Thú cấp A đánh tới, ăn thêm một con cờ của Trần Thư.
- Thoải mái! Thoải mái quá!
Martin thậm chí nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, hy vọng có thể hoàn toàn phá hủy tâm băng của Trần Thư khiến cho cửa ải phía sau của hắn cũng thất bại.
- Ngu ngốc…
Trần Thư mỉm cười, nắm chặt dược tề màu xám trong tay.
Dược tề đến từ hắn mới mở ra gói đại lễ dược tề thần kỳ!
Mặc dù không phải gia cường, nhưng làm nổ một tượng băng, có lẽ là đủ.
Trong mắt của hắn có vẻ suy tư, ngay sau đó lại lấy ra một bình, rót thuốc vào bên trong.
- Khoảng cách một ngàn mét, nhất định cần phạm vi khống chế, không thể ảnh hưởng đến Vương Kỳ của ta…
Trần Thư tự lẩm bẩm, dự đoán dụng lượng của dược tề.
Hắn không hiểu cờ ngự thú, nhưng hiểu quy tắc sử dụng hợp lý của đạn hạt nhân…
Lúc này Martin vẫn không chút để ý đến hành động của Trần Thư, tiếp tục mở miệng giễu cợt nói:
- Tiểu tử, tới phiên ngươi, làm phiền nhanh một chút! Chẳng lẽ ăn thuốc gì rồi sao?
- ...
Trần Thư cũng không trả lời, tự mình hành động.
- Tạm đủ rồi!
Một hồi lâu, giữa tay hắn xuất hiện một bình dược tề nhỏ màu xám.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Vương Kỳ của Martin: Một tượng băng dáng Thiên Tử Lôi Thú cấp S!
- Vật nhỏ, ta lật bàn!
Trần Thư cười hắc hắc, trong mắt đã có chút ý cười.
- Lật bàn?
Martin chế nhạo một tiếng, nói:
- Cho dù người tìm quán quân cờ ngự thú toàn cầu tới, ván cờ này ngươi cũng không lật được!
- Xem thật kỹ đây!
Trần Thư mỉm cười, ngay sau đó tay phải xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
- Không phải là tức giận đến mắc bệnh rồi chứ?
Trong mắt Martin có chút không hiểu, bản năng cười nhạo.
- Cút xéo đi!
Trần Thư khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên ném mạnh dược tề trong tay ra ngoài.
Một bình dược tề nhỏ màu xám lấy một đường cong tương đối duyên dáng bay ra.
Quy tắc của di tích hạn chế hành động của hai người, nhưng vật phẩm còn lại cũng không bị ảnh hưởng.
- Hả?
Martin lập tức giật mình, hắn ta cuối cùng cũng thấy được bình dược tề màu xám kia.
Trong lúc nhất thời, hắn mơ hồ cảm thấy dược tề màu xam kia khá quen mắt…
Trong nháy mắt, Martin thần tình ngưng kết, mắt trợn thật lớn, lẩm bẩm:
- Không phải là vật kia sai?
Trong đầu của hắn đã có một suy nghĩ đáng sợ, đối phương đang muốn…
Ầm!
Dược tề màu xám vô cùng chuẩn xác rơi xuống pho tượng Vương Kỳ của hắn ta.
Bình thuốc vỡ vụn, toàn bộ chất lỏng màu xám bên trong chảy tới trên đầu pho tượng.
- Bái bai!
Trần Thư mỉm cười, theo tác chiến ba lô lấy ra một khối hỏa thạch.
Hô hô hô ——
Hỏa thạch nhanh chóng bay ra, nhiệt độ nóng rực tràn ra, vô cùng chuẩn xác rơi xuống bên trên dược tề.
- Tiểu tử, ngươi mẹ nó đây là phá hoại quy tắc tranh tài!
Martin thần sắc kinh hoảng, hỏa thạch quả thực rơi xuống trong lòng hắn.
- Ngu ngốc!
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Nhớ kỹ, quy tắc của tội phạm ca ngươi mới là quy tắc!
Xèo xèo xèo!
Trong chốc lát, bạo tạc dược tề nháy mắt bị thiêu đốt!
Ánh sáng màu trắng hừng hực bao trùm, kèm theo vô cùng năng lượng kinh khủng, bao trùm tượng băng!
- Mẹ nó! Không phải thực sự thua rồi chứ…
Martin hoàn toàn ngẩn người ra, chưa từng nghĩ đến Trần Thư sẽ thi triển một chiêu này.
Tinh không di tích đã mở ra mấy lần, cửa ải cờ ngự thú không chỉ xuất hiện một lần.
Nhưng bởi vì tư duy giam cầm, người tham dự bản năng cho là chỉ có thể dựa vào đánh cờ mới có thể chiến thắng.
Cho dù là có người không tuân quy củ, nhưng khế ước linh không thể triệu hoán, bản thân Ngự Thú sư lại bị giam cầm.
Bọn hắn làm sao có thể phá hoại?
Khả năng sẽ có người mang theo súng lục các loại, nhưng muốn phá hủy một toà tượng băng lớn như vậy, quả thực là nói mơ giữa ban ngày.
E rằng cho dù là người sáng lập di tích, cũng không nghĩ tới.
Thế mà lại có người mang theo đạn hạt nhân tiến vào di tích…
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, ánh sáng màu trắng đã lan tràn thành một vòng mặt trời chói chang màu trắng, uy năng của bạo tạc dược tề uy năng hoàn toàn được phóng thích ra ngoài!
- Sẽ không… Sẽ không… Di tích không có lỗ thủng…
Martin từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng cầu nguyện.
Hiện tại là phiên của Trần Thư cho dù hắn ta muốn ra cờ đều khó có khả năng, chỉ có thể yên lặng chờ đợi kết quả xuất hiện.
Vèo vèo ——
Tượng băng bị cưỡng ép tan rã, nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ bị đạn hạt nhân làm hỏng…
- Tan nát con tim…
Khuôn mặt Martin trở nên khó coi, đã có thể rõ ràng nghe được âm thanh tan rã, hơn nữa liên hệ giữa hắn và Vương Kỳ đang không ngừng suy yếu…
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng mặt trời màu trắng chói chang từng bước lan tràn, thậm chí là đi tới bên trên bàn cờ của Trần Thư.
Nhưng cuối cùng năng lượng hao hết, không có chạm đến bất kỳ tượng băng nào của hắn cả.
- Mẹ nó! Tại sao hắn lại dùng đạn hạt nhân chứ!
Martin ngửa mặt lên trời kêu thảm, trong mắt đã có vẻ tuyệt vọng.
Vốn chính là cửa ải nắm chắc phần thắng vậy mà xuất hiện sự cố này, đối phương lại không theo quy củ gì cả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận