Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 772: Thật sự là pháp ngoại cuồng đồ có đúng không

Bọn hắn cũng không có loại Khế Ước Linh kỳ lạ chuyên chỉnh người như Thỏ Không Gian.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao được nữa? Đương nhiên là… chạy!
Tên nam sinh kia nói xong thì trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Những người còn lại cũng vội vã chạy theo, còn về phần Vương Ca đang bị dắt trên cây, bọn chúng đã lựa chọn trực tiếp quên đi…
- Sợ ta tới như vậy sao?
Trần Thư hơi ngẩn ra, trong mắt lộ ra ý cười.
Hắn và Phương Tư liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người trực tiếp quay đầu đuổi theo sau.
Một cuộc đi săn lại bắt đầu…
Nửa giờ sau đó.
Trên những tán cây của Hoa Hạ Học Phủ nhiều hơn bảy con người đang bị tổn thương…

Buổi sáng ngày hôm sau, như thường lệ, Tần Thiên đi tới ký túc xá.
- Lại tiễn tiếp một nhóm học sinh…
Lão đi tới phía cửa sổ của hành lang, đưa mắt nhìn xuống phía trước của Hoa Hạ học phủ, lẩm bẩm nói.
- Năng lực nghiệp vụ của ta tốt như vậy, không được làm hiệu trưởng chính thức quả thực là một điều đáng tiếc…
Trong mắt của lão lộ vẻ tự đắc, ngáp dài một cái rồi nói.
- Xem thử xem hòm thư ý kiến hôm nay có gì không nào…
Ngay khi lão vừa đi tới trước cửa của phòng làm việc thì ngay lập tức đã ngây người ra.
Chỉ thấy hòm thư ý kiến ở bên cạnh thế mà đã bị nhét đầy, thậm chí lại còn đầy tới nỗi rơi cả ra ngoài…
Những người hôm qua chịu phải vết thương lòng đều là Bạch Ngân Cấp, có thể nói là được rất nhiều người ủng hộ.
Hơn nữa bởi vì nguyên do của Trần Thư nên đến cả đám sinh viên năm nhất năm hai cũng đồng loạt ký vào đơn khiếu nại.
- Xảy… Xảy ra chuyện gì thế này?
Khóe miệng của lão co rút lại, đi tới bên cạnh hòm thư ý kiến.
Chỉ thấy trên đơn khiếu nại viết các thể loại nào là “Tội phạm Niệu Tố” “Tội phạm búng trán”, nhìn thấy mà giật mình!
Nháy mắt, trong lòng Tần Thiên có một loại dự cảm.
Lão lấy toàn bộ thư ý kiến ra, ôm hết về phòng làm việc, bắt đầu xem một cách kỹ càng.
Nửa tiếng sau.
Lão lắc đầu thở dài một hơi, trên mỗi tờ giấy đều viết đầy hai chữ Trần Thư…
Đống này không thể gọi là thư ý kiến nữa, mà là bản ghi chép tội phạm dài dằng dặc…
Lúc này, ở cổng của Hoa Hạ Học Phủ.
- Phương Tư tỷ, bảo trọng nhé!
Trần Thư đưa va li hành lý trong tay cho Phương Tư, trong mắt có chút lưu luyến.
Phương Tư quay người ôm Trần Thư một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ nhớ ngươi lắm đấy!
Dứt lời, nàng kéo lấy va li hành lý, chuẩn bị đi tới sân bay Kinh Đô.
Trần Thư cười cười nói.
- Phương Tư tỷ, sau khi tốt nghiệp đệ cũng sẽ tới Thượng Hải đó!
- …
Nghe xong lời này, Phương Tư lảo đảo một cái, nói.
- Thực ra thỉnh thoảng chúng ta tụ tập với nhau một lần là được rồi, còn về việc tới Thượng Hải để phát triển, vậy thì cũng không cần thiết đâu!
Dứt lời, nàng quay người rời khỏi Hoa Hạ học phủ.
- A, không nỡ chút nào!
Trần Thư thở dài một hơi, lẩm bẩm.
- Sau này học phủ mà xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải chỉ còn lại mình ta là kẻ tình nghi thôi hay sao?
- Ngươi cũng còn tự mình biết mình đấy!
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.
- Hả?
Trần Thư vừa xoay người thì đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Liễu Phong.
Lập tức, hắn nhận ra được có gì đó không ổn, cười gượng một tiếng, nói.
- Chào Liễu… Liễu lão sư!
- Yên tâm, ta không làm gì đâu!
Liễu Phong cười cười, nói.
- Là hiệu trưởng Tần tìm ngươi có việc thôi!
- Ta có thể từ chối đến không?
- Ngươi nói xem?
Nửa tiếng sau, tại phòng làm việc của hiệu trưởng.
Sắc mặt Tần Thiên vô cùng bình tĩnh, bày ra mấy tấm ảnh, bên trên đều là hình ảnh mấy chiếc túi phân ure được treo đầy trên cây.
Lão nói.
- Kẻ tình nghi Trần Thư, ngươi còn gì để nói nữa không?
- …
Khoé miệng Trần Thư khẽ giật giật, sao chưa gì đã thành kẻ tình nghi rồi?
Hắn mở miệng nói.
- Hiệu trưởng à, ta chỉ là tòng phạm thôi!
- Bớt đi!
Tần Thiên trực tiếp ngắt lời hắn, ném ra một núi thư khiếu nại rồi nói.
- Ngươi có biết có bao nhiêu học sinh khiếu nại… Không đúng! Ngươi có biết có bao nhiêu học sinh vẫn chưa khiếu nại ngươi không?
- Hiệu trưởng, ta sai rồi!
Trần Thư cúi gằm đầu xuống, dáng vẻ quả thực như đang thành thật nhận sai.
Cuối cùng Tần Thiên đành thở dài một hơi, nói.
- Căn cứ theo nội quy của trường học, từ hôm nay trở đi, ngươi đã bị khai trừ!
- ?
Lời này vừa nói ra, hắn lập tức ngẩng đầu lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
- Không… Không đến mức đó chứ…
Hắn nói.
- Ngay từ khi khai giảng năm nhất ta đã đi tìm luật sư Trương Tam nhờ nghiên cứu nội quy của trường học rồi, căn cứ vào hành vi của ta, hoàn toàn không có khả năng bị khai trừ mà!
- ?
Tần Thiên cùng Liễu Phong đồng loạt quay đầu lại nhìn, con mẹ nó ngươi còn đi tìm cả luật sư luôn rồi sao?
Ngươi thật sự là pháp ngoại cuồng đồ có đúng không?
- Hừ! Ngươi tự đi mà xem!
Tần Thiên trực tiếp ném tập quy tắc học sinh ra, nói.
- Điều một trăm lẻ một nội quy trường học! Tự đi mà đọc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận