Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 654: Vượt góc cua nhanh mới là nhanh thực sự! (2)

- Ngươi thật sự không đi à?
A Lương thu dọn hành lý, kéo va li và chuẩn bị rời đi.
Trong khi A Lương lỉnh kỉnh đồ đạc thì Vương Tuyệt hoàn toản rảnh tay, có một Tiểu Điểu hệ không gian quả thực là tiện lợi hơn rất nhiều.
- Ta sẽ đợi lão Tạ và Tiểu Tinh rồi cùng trở về! Hai ngươi về trước đi!
Trần Thư nằm trên ghế sô pha ăn kem, trông rất thoải mái.
- Vậy thì tạm biệt ngươi nhé!
Hai người nói rồi quay người rời đi.
- Thế mà ta lại trở này người canh giữ cái ký túc xá này…
Trần Thư lắc đầu, cầm bằng lái trên tay mà thì thầm:
- Ta phải mua một chiếc ô tô trước đã!
Trong vòng chưa đầy một tháng, hắn đã có được bằng lái xe, nhanh hơn nhiều so với thế giới trước đây của hắn.

- Ta có thể lái thử chiếc xe này không?
Trần Thư đến của hàng 4S cạnh trường, chọn ngẫu nhiên một chiếc ô tô.
Giá trị của chiếc xe không quan trọng, chỉ cần có biển số của Hoa Hạ học phủ, cái nồi cũ cũng có thể trở thành cái nồi vàng.
Mười phút sau.
- Đại ca, chúng ta… không cần…lái nhanh như vậy đâu…
Nhân viên bán hàng ngồi ở ghế phụ trông có vẻ kinh hãi mà nắm chặt lấy tay cầm ghế ngồi.
- Không sao đâu!
Trần Thư cười rồi trực tiếp nhấn chân ga chạy tới bến.
- Yên tâm đi, ta đã tốt nghiệp trường dạy lái xe Cuồng Phong đó!
Đúng lúc này, một chiếc xe phía sau vượt lên trước xe hắn.
- Chết tiệt! Dám vượt mặt ta!
Trần Thư cau mày, nhấn ga một lần nữa, tận dụng khúc cua phía trước mà thành công vượt mặt chiếc xe kia.
- Vượt góc cua nhanh mới là nhanh thực sự, đường thẳng ai mà không biết tăng tốc đâu chứ?
- …
Khóe miệng nhân viên bán hàng giật giật, trong lòng hoảng hốt.
Ngươi thật sự tốt nghiệp trường lái xe sao? Thế mà lại lách góc cua vượt xe?
Lúc này, khóe miệng Trần Thư nở nụ cười, hỏi:
- Lão ca, ngươi nói xem, chúng ta sống để làm gì?
- ?
Nhân viên bán hàng hoang mang, mẹ nó giờ phút này mà ngươi lại hỏi ta câu đó!
- Ca, giá thấp nhất là hai mươi vạn? Thật sự không thể thấp hơn được đâu!
- Đây là vấn đề tiền bạc sao?
Trần Thư gật đầu một cái, nhếch miệng lên, giảm tốc độ xuống.
Lại lái xe thêm nửa giờ nữa, sắc mặt nhân viên bán hàng đã rất xấu rồi.
- Đại ca, ngươi tới đường cao tốc làm cái gì?
- Ta muốn quay lại thành phố Nam Giang một chút để làm quen với đường xá á mà!
-?
Nhân viên bán hàng giật giật khóe miệng:
- Ca, lái xa như vậy ai gọi là lái thử đâu!
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một khách hàng như vậy, thế mà lại muốn ra khỏi thành phố? Đúng thật là vô lý hết sức!
Cuối cùng, sau nhiều lần thuyết phục, Trần Thư đã từ bỏ ý định đi lên đường cao tốc, hắn lại di chuyển một vòng quanh thành phố, sau đó trả tiền rồi lấy xe rời đi ngay trong ngày.
Ngay sau khi Trần Thư trở lại học phủ, hắn lập tức nhận được biển số xe của trường.
Dựa vào mị lực của tội phạm, hắn đã thành công lấy được biển số 666 của Hoa Hạ học phủ.
Biển số xe thể hiện thực lực của học phủ ở một mức độ nhất định. Thực lực của Trần Thư hiện tại rất mạnh, ít nhất có thể xếp vào top năm mươi của học phủ, nhưng vì là năm nhất đại học nên chỉ có thể lấy được biển số thấp.
Ngày 20 tháng một, Trần Thư thu dọn hành lý, đi đến trường của Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh, chuẩn bị cùng họ về nhà.
Về phần Trương Đại Lực, hắn ta muốn ở lại trường, vì hắn ta đã đoạt được giải quán quân Siêu Tân Tinh Ly, đạo sư định sẽ tập trung vào việc huấn luyện hắn ta, thậm chí còn cho rằng hắn ta được kỳ vọng sẽ giành được vinh dự cao nhất của Thực Thần!
- Lão Tạ, ngươi thật phiền phức!
Trần Thư cùng Từ Tinh Tinh đã đợi từ sớm, chỉ thấy đến trưa xe của Tạ Tố Nam mới từ từ rời khỏi cổng trường.
- Không phải do ta đâu, do trường cho nghỉ lễ muộn đó thôi!
Tạ Tố Nam mang hành lý nhét vào cốp xe rồi lên ngồi hàng ghế sau.
Hắn nói:
- Hiệu trưởng nói rằng mặc dù kỳ nghỉ đến muộn nhưng ít nhất cũng là được nghỉ lễ!
- Có thể dẹp được rồi đó!
Trần Thư lắc đầu, trực tiếp nhanh chóng lái xe đi.
- Thật ra ta có thể ra ngoài sớm hơn, nhưng phải chụp ảnh!
Tạ Tố Nam nói:
- Không còn cách nào khác, ta là ủy ban văn nghệ của lớp mà!
- ?
Từ Tinh Tinh quay đầu nói lại nhìn hắn mà nói:
- Văn nghệ? Mổ heo mà cũng có thể thành văn nghệ sao?
- Ngươi thì biết cái gì?
Tạ Tố Nam bĩu môi nói:
- Khi mới bắt đầu đi học, mọi người đều nói ta có tố chất nghệ thuật toát ra từ trong ra ngoài!
Dường như Trần Thư nghĩ đến cái gì đó, hắn nói:
- Có phải khi đó ngươi vẫn chưa cạo râu đúng không?
- Chưa, sao vậy?
- Bảo sao ai cũng nói vậy!
Trần Thư và Từ Tinh Tinh nhìn nhau, để râu quai nón như vậy sao mà không ra dáng nghệ sĩ được.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói chụp ảnh là chụp cái gì vậy?
- À… ảnh lộ hàng của nữ sinh lớp ta!
Vừa nói xong, Trần Thư và Tiểu Tinh rùng mình, đồng thời nhìn hắn mà nói:
- Ngươi thật lưu manh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận