Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1448: Thật hay cho một xích tử chi tâm

Dứt lời, hắn triệu hoán Thỏ Không Gian.
Không gian ấn ký chói mắt xuất hiện, một cỗ Không Gian chi lực bọc trên thân thể của bọn hắn.
Năm người nháy mắt biến mất tại chỗ, đi tới phụ cận Thanh Nguyên tiểu trấn.
- Nơi này là…
Tạ Tố Nam có chút ngơ ngác, nhìn bốn phía xung quanh, ngay sau đó nhận ra là Thanh Nguyên tiểu trấn.
Hắn ta mở to hai mắt nhìn, nói:
- Mẹ nó! Xa như vậy sao?
Thanh Nguyên tiểu trấn không ở trong thành phố Nam Giang, Trần Thư chỉ dùng một kỹ năng đã có thể dẫn bốn người vượt qua một thành thị.
Cái này mẹ nó vẫn là Bạch Ngân Ngự Thú sư sao?
- Ngạc nhiên!
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Thực lực của Ca không phải là thứ các ngươi có thể tưởng tượng được đâu.
- Đi theo ta!
Năm người thuận lợi đi tới không gian thông đạo của 【 Thanh Nguyên sâm lâm].
Trấn Linh Quân ngược lại không hỏi thăm gì, trực tiếp cho đi.
- Dẫn chúng ta tới nơi này?
A Lương mở miệng hỏi:
- Một dị không gian cơ bản thì có cái gì tốt? Hơn nữa quân vương có vẻ như đều bị ngươi làm thịt cả rồi?
- Gấp cái gì?
Trần Thư nhếch miệng, lại là một 【 Không Gian Bí Lực], thuấn di năm người đến chỗ sâu trong rừng rậm.
- Không phải ngươi muốn để chúng ta giúp ngươi giết người cướp hàng đấy chứ?
Giờ phút này, chính là một buổi tối đầy sao trời.
- Là thanh niên có chí, chuyện này không thể làm!
Vương Tuyệt kiên quyết lắc đầu, ngay sau đó lại vội vã nói bổ sung:
- Trừ phi ngươi có thể cho ta một phần lợi ích.
- ? ? ?
Ánh mắt Trần Thư quái dị, đây chính là giác ngộ của thanh niên có chí hướng như ngươi sao?
Hắn không mở miệng giải thích, mà cùng Tinh Không di tích khơi thông.
Vù vù vù vù ——
Trong nháy mắt, tinh quang đột nhiên xuất hiện trước mặt năm người.
Tiếp theo, lại một không gian thông đạo từ từ mở ra, trong đó dường như có được một mảnh tinh hải chói mắt.
- Hả?
A Lương nháy mắt mở to hai mắt nhìn, thậm chí là lên tiếng kinh hô:
- Di tích? Thanh Nguyên sâm lâm có di tích?
Ba người khác cũng trợn mắt hốc mồm, thân thể đều kích động có chút phát run.
- Di tích! Thật sự là di tích trong truyền thuyết ! Ta đã từng thấy ở trong sách…
- Có thể bình tĩnh một chút không…
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Tốt xấu gì thì ta cũng cùng người lăn lộn mà.
Dứt lời, hắn cất bước hướng về phía trước, đi thẳng đến thông đạo.
- Không phải, Trần Thư, không cần điều tra một chút sao?
- Trực tiếp đi vào?
Đám người A Lương do dự một chút, bọn hắn thế biết di tích đều có quy tắc riêng.
- Mau lại đây, đừng lắm lời!
Trần Thư quay đầu nhìn một cái, ngay sau đó tiến vào trong di tích.
Những người còn lại cắn răng một cái, cũng đi theo, nói chung di tích không có nguy cơ sinh mệnh.
Tầm nhìn xoay một cái, đám người A Lương đang đứng ở bên trên một vùng tinh hải.
Mà Trần Thư đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
- Trần Bì…
A Lương gọi một tiéng, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
- Các vị, hoan nghênh đi tới di tích của ta!
Ngay lúc này, một thanh âm vô cùng uy nghiêm xuất hiện, vang vọng trên tinh hải.
- Hả?
Đám người A Lương ngẩn ngơ, sau đó thần sắc kinh hãi, bản năng triệu hoán ra khế ước linh, dán vẻ như lâm đại địch.
Chỉ thấy phía trước đang có một tinh thần cự nhân dài ngàn mét nhìn xuống bọn hắn, giống như đang nhìn một con kiến hôi.
- Quái vật gì vậy?
Bốn người tâm thần kịch biến, không nghĩ tới đi theo Trần Thư là đi tìm cái chết?
Tinh thần cự nhân vội vàng nói:
- Là ta, tội phạm ca kính yêu của các ngươi đây…
- Trần… Trần Bì?
A Lương thử thăm dò nói, trong mắt đã có một điểm kinh nghi bất định.
- Khà khà khà khà, thế nào…
m thanh của tinh thần cự nhân vô cùng uy nghiêm, nhưng lúc lại giống như một tên biến thái đang cười…
- Hình như thực sự là hắn rồi…
Bốn người liếc nhau một cái, trong lòng đã mơ hồ hiểu rõ quả thật là Trần Thư.
Ngay lúc này, trước ngực cự nhân xuất hiện một thân ảnh.
Chỉ thấy Trần Thư đạp lên tinh quang đi tới, mà cự nhân ầm vang một thoáng dung nhập vào trong tinh hải.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ! Ngươi có thể biến thành quang?
Vương Tuyệt mở to hai mắt nhìn, nói:
- Ông trời bất công!
- Được rồi, đừng kêu nữa!
Trần Thư mở miệng nói:
- Đây là Tinh Không di tích ta khiểng trở về đấy!
- Khiêng trở về?
Bốn người thân thể chấn động, trong mắt có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Không nói nhiều nữa, ta đồng ý dành lợi ích cho các ngươi…
Trần Thư nãy giờ đã giải thích mấy lần, không muốn phí lời nữa.
- Nói ra sở trường của các ngươi ta sẽ sắp xếp cửa ải phù hợp cho mỗi người!
Tuy di tích không cho phép người thừa kế hỗ trợ gian lận, nhưng kỳ thật vẫn có cách có thể làm được.
Chỉ cần sắp xếp cửa ải đúng sở trường của bọn hắn, rất có thể thông quan.
Ngay lúc này, chỗ sâu nhất tinh hải, một tinh đoàn xuất hiện, ngẩng đầu nhìn phía trên đám người Trần Thư.
Mặc du thần chí nó có chút không rõ, nhưng đã hiểu ý định của Trần Thư.
Đây không phải là trần trụi gian lận ư?
Nghĩ đến trước đó con hàng này mượn tính tiện lợi của di tích, đánh lén một Vương cấp Ngự Thú sư.
Nó đã hiểu tác phong làm việc của Trần Thư, đồng thời trong lòng có một nghi vấn to lớn:
Thật hay cho một xích tử chi tâm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận