Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1654: Trần Thư hành động không bình thường…

- Lão gia tử, con hàng này phát bệnh rồi!
- Hả?
Lão gia tử lạnh nhạt ra lệnh cho Khế Ước Linh.
Vù vù…
Trên bầu trời, Đại Tuyết Vương nhẹ nhàng phun ra một đạo băng sương màu lam phủ lên cả người Trần Thư, chuẩn bị khiến hắn tỉnh táo chút.
Trong nháy mắt, băng sương lạnh ngưng kết thành băng cứng, trực tiếp làm Trần Thư đông lạnh.
- Sẽ không có việc gì chứ?
Liễu Phong chấn động, thật không ngờ nhanh như vậy đã biến thành tượng băng.
- Không có vấn đề lớn.
Thanh âm của lão gia tử lại vang lên.
- Đông lạnh mười phút, để hắn bình tĩnh lại.
Nhưng mà, vừa dứt lời, một tiếng ầm ầm vang lên.
- Đại Tuyết Vương, đông lạnh ta làm gì?
Trần Thư khẽ động thân thể, dễ dàng làm vỡ lớp băng ngoài cơ thể.
Mà nhìn vẻ mặt hắn, dường như không bị sao cả.
- Hả?
Lão gia tử ngẩn ra, nhìn Trần Thư ở ngoài lầu các, trong mắt có chút kinh ngạc.
Sau đó, Đại Tuyết Vương lại phun băng sương tiếp.
Nhưng bị Trần Thư trực tiếp bỏ qua, miệng còn hét lên.
- Đừng phóng thích kỹ năng nữa, vô dụng thôi.
- Tiểu tử này?
Lão gia tử nhướn mi, đương nhiên Đại Tuyết Vương không thể nào toàn lực phóng kỹ năng, bằng không sẽ miểu sát ngự thú sư trong nháy mắt.
Nhưng cường độ băng sương vừa rồi cũng đã đủ để đông đá một tên Vương Cấp Ngự Thú Sư.
Thân thể hắn… còn mạnh hơn Vương Cấp bình thường?
Trần Thư thản nhiên nhiên đi vào lầu các, đồng thời phủi đi vụn băng trên người.
- Tiểu tử ngươi thế nào rồi?
Ninh Bất Phàm cũng giật mình, hắn ta cũng thường xuyên bị Đại Tuyết Vương dạy dỗ, nhưng dường như con hàng này coi thường hiệu quả của hàn băng.
Lão gia tử nhìn chằm chằm Trần Thư nói.
- Hắn gặm không ít Quân Vương Chân Châu, thân thể có kháng tính với băng thuộc tính cao là chuyện bình thường.
- ...
Khóe miệng Ninh Bất Phàm giật giật, nói.
- Không phải ngươi cắn hết mấy chục viên Bạch Ngân Chân Châu đó chứ…
- Hả… Không được sao?
Trần Thư gật đầu, lạnh nhạt nói.
- ...
Ninh Bất Phàm vò đầu, nói.
- Ngươi là Hoàng Kim Ngự Thú Sư, ngươi nuốt Bạch Ngân Quân Vương Chân Châu không phải lãng phí sao?
- Không thua thiệt là tốt rồi, ít nhất tố chất thân thể mạnh hơn.
Trần Thư không cảm thấy lãng phí chút nào, chẳng khác nào dùng năm trăm triệu để tăng thêm hiệu quả Bá Thể.
Huống chi sau này hắn phải thường xuyên sử dụng đạn hạt nhân n, tố chất thân thể mạnh lên mới có thể phát huy tốt…
- Được rồi, dù sao cũng là đồ của hắn.
Lão gia tử lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy có chút thái quá.
Vốn tưởng rằng tên này sẽ bán cho phía chính phủ, ai biết được hắn ăn hết luôn rồi…
- Tiểu Ninh, gọi người mà ngươi vừa mới nhắc vào đây một chút, lão Chu, ba người các ngươi về trường thành trước đi, tiện thể phân chia chiến lợi phẩm sau đại chiến.
- Vâng!
Bốn người đứng dậy, cung kính gật đầu.
Tiếp theo, Ngân Hồ trên vai Ninh Bất Phàm đảo mắt, nháy mắt đã thuấn di bốn người rời khỏi đây.
- Ngồi đi.
Lão gia tử cười cười, thật ra khi nhìn thấy Trần Thư, lão cũng khó mà duy trì dáng vẻ thâm sâu khó lường.
Trần Thư quen thuộc ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ.
Sắp có nhiệm vụ!
Mà lúc này, Tần Thiên và Liễu Phong cùng được mời tiến vào.
- Lão gia tử…
Trần Thư mở miệng trước, muốn hỏi một vài thông tin về nhiệm vụ.
Dù nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào, hắn cũng phải hoàn thành tốt đẹp, phần thưởng thật sự quá quan trọng!
Bất luận là đối với hắn, hay đối với những người còn lại mà nói.
Nếu thất bại, đoán chừng sau này hắn không ngủ ngon…
- Cứ từ từ, đợi mọi người tới đông đủ rồi nói sau.
Lão gia tử khoát tay, bình tĩnh ngồi.
Không bao lâu, đám người Trần Thanh Hải đều tiến đến, tổng cộng có mười hai người.
Trần Thư nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen thuộc, trên cơ bản đều là nhân vật quan trọng trong việc quản lý sự vụ ở Lam Tinh.
- Được rồi, ngồi xuống đi.
Lão gia tử khoát tay, trông khá hiền hoà, không chút kiêu ngạo.
Tất cả mọi người cung kính gật đầu ngồi xuống.
- Hiện giờ đại chiến đã sắp chấm dứt, Long Uyên có thể sẽ yên ổn một khoảng thời gian khá dài.
Theo dự đoán của lão, đại chiến tiếp theo, chỉ e là toàn bộ hung thú còn lại ở Long Uyên liên hợp tấn công .
Tất cả mọi người đều vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.
Đại chiến ở Long Uyên thật sự vô cùng đáng sợ, nếu có thể, bọn họ hy vọng vĩnh viễn không trải qua lần nữa.
- Các vị có thể trở về Lam Tinh xử lý sự vụ.
Lão gia tử bình tĩnh nhìn về phía mọi người, nói.
- Hiện tại tình hình tạm thời yên ổn, nhưng nguy cơ vẫn luôn tồn tại, chúng ta không thể ngồi chờ chết!
Tần Thiên nhẹ giọng nói.
- Vậy ý của lão gia tử là?
- Chủ động tiến công các Dị Không Gian còn lại!
Lão gia tử bình thản, nói.
- Các ngươi vạch ra các loại nhiệm vụ hung thú, đồng thời mở nhà kho chính phủ! Tất cả mọi người, mặc kệ là ngự thú sư phía chính phủ, hay là ngự thú sư dân gian, đều có thể tham gia!
Mọi người âm thầm kinh hãi, nháy mắt đã hiểu rõ.
- Nhớ kỹ! Đừng keo kiệt tài nguyên! Phần thưởng nhiệm vụ tăng gấp đôi cũng là điều bình thường!
Lão gia tử bình thản, nói tiếp.
- Chi tiết công việc, các ngươi tự quyết định, ta hy vọng trước khi đại chiến xảy ra, thực lực của ngự thú sư chúng ta có thể tăng lên một tầng mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận