Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 325: Thanh niên có chí lý tưởng cất cánh (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Không nhận ra! Sao ngươi biết số điện thoại của ta!
Trần Thư nhướng mày, theo bản năng nghĩ là lừa đảo, nói:
- Sang năm mới rồi, có thể đừng lừa nữa không?
- Ta đúng là lão sư đại học! Có giấy chứng nhận Dược Tề Sư cấp Bạch Ngân!
Trần Thư bình thản mở miệng nói:
- Ờ, vậy ngươi biết hộ lý hậu sản heo mẹ không?
- ...
Thần sắc Chu Ngữ Giang cứng lại, ngươi con mẹ nó là ra bài không theo lộ số.
Ta là lão sư dạy phối thuốc, không phải dạy lai giống lợn cái!
- Thấy chưa, ta nói ngươi là lừa bịp mà, còn không thừa nhận?
- Đừng gác máy vội, ta có thể học!
- Vậy chờ học xong rồi lại tới tìm ta!
Trần Thư đang muốn dập máy, một câu của đối phương lại khiến động tác của hắn cứng lại.
- Ngươi có muốn đến đại học Nam Thương Dược Tề không! Ta có thể đề cử ngươi.
Trần Thư đang muốn lên tiếng, trước mắt lập tức xuất hiện mục chọn.
Trần Thư hơi sửng sốt, không phải là vì xuất hiện mục chọn, mà là đối phương không ngờ muốn đề cử hắn đi học?
Trần Thư ta cũng có một ngày có thể trở thành bảo tống sinh sao?
Tuy đại học Nam Thương Dược Tề không bằng Hoa Hạ Học Phủ, nhưng cũng thuộc về hàng ngũ đại học trọng điểm, chuyên ngành dược tề học vương bài thậm chí có thể xếp trong top 10 cả nước.
Nhưng đáng tiếc, môn ngự thú trong trường quá yếu, đích xác không thích hợp với Trần Thư.
- Ặc? Đại học này không muốn sống nữa à?
Phương Tư và Trương Đại Lực cũng nghe thấy thanh âm trong điện thoại.
Hai người nhìn nhau, trong đầu có cùng một suy nghĩ!
Trường học gì mà không muốn sống như vậy? Muốn thu nhận tội phạm trước?
Quả nhiên, một câu tiếp theo của Trần Thư không khiến hai người thất vọng.
- Vậy tường của trường học các ngươi có thể chống đỡ được đạn hạt nhân không?
- Hả?
Chu Ngữ Giang vốn không để ý, nhưng khi hiểu ra thì lập tức ngây người.
Đây là có ý gì?
Trần Thư thở dài, nói:
- Nếu không chống được, xin lỗi, ta sẽ không chọn.
Chu Ngữ Giang ở đầu kia điện thoại trợn tròn mắt, đầu óc lộn xộn.
Mẹ kiếp, tường trường học gì mà có thể chống được đạn hạt nhân?
Ngoài ra, đề cử đi học và đạn hạt nhân thì có liên quan cái rắm gì tới nhau? Tư duy của ngươi con mẹ nó sao lại nhảy cóc như vậy?
- Vậy bảo tống sinh đó có học bổng gì không? Học thì ta có thể không đi, nhưng ta cảm thấy tiền thì ngươi phải đưa tới!
- ???
Khóe miệng Chu Ngữ Giang giật giật, lập tức dập điện thoại.
Con mẹ nó logic cường đạo gì vậy? Đây là cướp trắng trợn à?
- Lão sư đại học gì mà chả có tí lịch sự nào? Trực tiếp dập máy!
Trần Thư lầu bầu một câu, lắc đầu, chỉ có thể coi như không có gì.
Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Tư và Trương Đại Lực đều giơ ngón cái về phía hắn.
Trần Hãn Phỉ, không hổ là ngươi!
Ba người chơi điện tử một lúc, rất nhanh đã tới giờ cơm chiều.
Mọi người tụ cùng một chỗ, nói việc nhà, xem tivi, hưởng dụng mỹ thực, trên mặt đều mang nụ cười thoải mái.
Tối nay, không khí đoàn viên tràn ngập mỗi một ngóc ngách thành thị.
Sau bữa cơm tất niên.
Trương Đại Lực vỗ bụng, mở miệng hỏi:
- Trần Thư, buổi tối ra ngoài bắn pháo hoa không?
- Đi, nói chung cũng rảnh!
Trần Thư gật đầu, hôm nay là giao thừa, nói chung cũng không có việc gì làm.
Phương Tư mở miệng nói:
- Đợi đã, ta gọi Thanh Hàn cùng đi.
Vương Thanh Hàn chỉ còn lại mình và muội muội, hai người đích xác sẽ có chút cô độc, huống chi là loại ngày lễ như hôm nay.
Trần Thư cũng nghĩ tới một người, bấm điện thoại.
- Ê, Hạ Băng uỷ viên, ra ngoài bắn pháo hoa không?
Trong nhà Hạ Băng chỉ còn lại nàng ta và mẫu thân, vốn là ngày hội đoàn viên, nhưng trong nhà lại lộ ra hết sức quạnh quẽ.
Trong lòng Hạ Băng có chút kinh ngạc, không ngờ Trần Thư lại gọi điện thoại tới.
Nhưng nghĩ đến mẫu thân phải ở nhà một mình, nàng ta chỉ có thể mở miệng nói:
- Ta á? Sắp đi ngủ rồi, không đi đâu.
- Năm mới ngủ gì mà ngủ? Tới đây đi.
Trần Thư mở miệng nói:
- Gọi cả a di đi cùng, nếu không đến, khai giảng làm văn xuôi ca ngợi một vạn chữ cho ta.
- ...
Khóe miệng Hạ Băng giật giật, hỏi thử, kết quả mẫu thân không ngờ lại trực tiếp đáp ứng.
Hai mẹ con rời khỏi căn nhà lạnh lùng, đi tới đường cái náo nhiệt, trên mặt bất giác có thêm nụ cười.
Rất nhanh, một đám người hội hợp ở đường Hà Phi.
- Trần Thư ca ca,
Trên mặt Vương Thanh Tuyết tràn ngập nụ cười, chạy về phía Trần Thư.
Trần Thư cũng cười, trực tiếp ôm lấy Vương Thanh Tuyết.
- Lần trước cái ca ca dạy ngươi, nhớ kỹ chưa?
- ...
Vương Thanh Hàn trợn mắt, vừa gặp mặt đã nói những cái này rồi!
- Thanh Tuyết nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ làm vẻ vang Nam Giang nhị trung.
Mặt mày Vương Thanh Tuyết trở nên nghiêm túc, nắm chặt quyền đầu.
Nghe thấy lời này, Vương Thanh Hàn và Hạ Băng đều sửng sốt, ngay sau đó trong đầu chỉ có một câu.
Xong rồi! Xong rồi!
Vương Thanh Hàn nghĩ đến là muội muội đã bị tẩy não rồi.
Hạ Băng thì nghĩ, Nam Giang nhị trung xong rồi.
...
Sau một tiếng, đoàn người đi tới vùng ngoại thành của Nam Giang Thị, khu chủ thành quy định cấm bắn pháo hoa, chỉ có thể tới đây.
Xung quanh đã có không ít người, tiếng hoan hô nói cười tràn ngập, các loại pháo hoa bốc cháy, chiếu sáng cả bầu trời mỹ lệ tuyệt luân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận