Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 996: Nó nghĩ đồ trong khố phòng cũng không ai cần đâu (2)

Con ngươi Diệp Thanh đảo một vòng, nói:
- Tiểu tử ngươi dù thế nào cũng là một quán quân, còn giành được chiến công tinh thần cấp, ta có thể cho ngươi thứ này, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện!
- Điều kiện gì? Thấp hơn năm ngàn đồng, ta có thể trực tiếp mua lại!
Trần Thư vỗ vỗ ngực, vô cùng hào sảng nói.
- Năm ngàn?
Diệp Thanh mở to hai mắt nhìn, ngươi đúng là dám nói!
- Yên tâm, không cần tiền của ngươi!
Diệp Thanh mở miệng nói:
- Gần nhất cứ điểm muốn tiêu diệt toàn bộ hang ổ hung thú ở các vùng phụ cận, ngươi làm chủ lực!
Nếu sức chiến đấu của Trần Thư lớn mạnh như vậy, vừa vặn có thể phát huy được tác dụng.
- Diệp đại gia, thực lực của ngươi mạnh như vậy không phải có thể dễ dàng làm được hay sao?
- Ta không thể rời khỏi cứ điểm, hơn nữa cần phải trông coi tên Hỏa Long Vương kia.
- Nếu đã như vậy….
Trần Thư chớp chớp lông mày, đang muốn gật đầu, trước mắt lại xuất hiện tuyển hạng.
[Tuyển hạng một: Gật đầu đồng ý! Phần thưởng hoàn thành: Tăng cường phiên bản đốt cháy dược tề *1 ]
[Tuyển hạng hai: Trực tiếp dựa vào truyền tống dược tề mà chạy trốn! Phần thưởng hoàn thành: Thuộc tính Thỏ Không Gian Thỏ tăng thêm 2% ]
[Tuyển hạng ba: Trả lại chìa khóa, xem như không có chuyện gì xảy ra! Phần thưởng hoàn thành: Chút ít ngự thú lực]
Trần Thư vội vàng gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề!
Ai có thể cự tuyệt một bình phiên bản đốt cháy dược tề mạnh đây?
- Vậy là tốt rồi!
Diệp Thanh gật gật đầu, đưa viên Thạch Đầu màu đỏ cho Trần Thư.
- Đúng rồi, con thỏ mập này của ngươi có lấy thứ khác nữa không đấy?
Ánh mắt của lão nhìn thẳng Thỏ Không Gian, trong mắt có chút hoài nghi.
- Vù vù ~
Thỏ Không Gian dường như phát hiện ra Diệp Thanh có chút không dễ chọc, lắc lắc đầu như trống bỏi.
- Ta không tin! Thỏ lưu manh nhà ngươi sẽ chỉ lấy một thứ?
Diệp Thanh mở miệng nói:
- Lấy thứ ngươi giấu trong bụng ra đây ta xem xem!
Trần Thư cũng chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy Thỏ Không Gian đã phun ra đồ vật dự trữ không gian.
Ào ào ào!
Trong nháy mắt, bầu trời giống như rơi xuống một trận mưa phân ure…
Túi phân ure đủ màu rơi xuống, dĩ nhiên chất thành một tòa núi nhỏ.
- Ơ thứ này…
Khóe miệng Trấn Linh Quân giật giật một cái, chỉ cảm thấy một màn này vô cùng không lẽ thường.
Diệp Thanh quát lên:
- Ngươi mẹ nó rốt cuộc đang làm gì đấy?
- Ơ kìa… chỉ là tội phạm bình thường thôi mà…
Trần Thư gãi gãi đầu, nói tiếp:
- Các ngươi có nhu cầu sao? Một cái chỉ cần mười tám vạn!
- ? ? ?
Khóe miệng mọi người giật giật một cái, lấy tiền rồi mơi giao túi phân ure, lương tâm tội phạm đâu rồi chứ…
Vào lúc chạng vạng tối.
Trần Thư rời khỏi Sí Liệt Hỏa Sơn. Hắn đã đáp ứng hết tết đi tiêu diệt toàn bộ sào huyệt của hung thú ở xung quanh cứ điểm cùng với Trấn Linh Quân.
Nhưng điều làm hắn bất ngờ chính là Diệp Thanh lại thật sự mua bốn cái túi phân u-rê hết mười tám vạn.
Tuyên bố là ủng hộ sinh viên lập nghiệp.
Điều này làm cho Trần Thư cảm thấy đối phương có phần hòa ái dễ gần.
- Có hơi vô địch đó!
Tay trái Trần Thư cầm năm bình dược tề màu xám, tay phải thì cầm một bình Nhiên Thiêu Dược Tề bản tăng cường.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn đã tự tin hơn rất nhiều.
- Để ta xem còn ai dám ngăn cản ta nữa!
Vừa dứt lời thì đã có hai cánh tay ngăn ở trước mặt của hắn.
- Đồng chí Trần Thư, làm phiền bổ sung một tấm vé vào cửa!
- ?
Trần Thư hơi ngẩn ra, vẻ mặt cũng hơi cứng đờ lại.
- Vé vào cửa gì, ta là người đi tình nguyện, không phải được miễn vé vào cửa hả?
- Đúng thật là được miễn vé vào cửa, nhưng đội trưởng nói bởi vì giá vé vào cửa của ngươi tăng gấp đôi, cho nên cần bổ sung thêm một tấm vé vào cửa nữa!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng, cái lý do vớ vẩn gì đây?
Hiện tại hắn đã biết rõ vì sao Diệp Thanh lại dứt khoát ủng hộ đến mức đấy, cuối cùng hóa ra là bày trò này với hắn à?
- Con mẹ nó túi phân u-rê của ta bị người khác lừa trắng rồi!
Trần Thư trở lại trên trấn nhỏ, tiền vừa mới tới tay thì đã phải trả lại…
...
- Tiểu tử này hơi có vấn đề…
Diệp Thanh đang nghiên cứu một lượt bốn cái túi phân u-rê ở trong tay.
Căn cứ vào hiểu biết của lão, cái này thật sự là một thứ đồ tốt, nhất định là vũ khí sắc bén để hãm hại người khác.
Nhưng lúc này lão vừa xem thì phát hiện đây chỉ là túi bình thường, không có một chỗ nào đặc biệt cả, khác biệt duy nhất là phân u-rê quá nặng…
Trong lúc lão đang lật qua lật lại để xem thì tìm thấy được một hàng chữ ở bên trong túi: Không có túi phân u-rê chất lượng kém mà chỉ có tội phạm kém…
...
Vào ban đêm.
- Ta phải đi tìm Hỏa Diễm Di Tích xem!
Trần Thư vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Hiện tại đúng là hắn có hai cái chìa khóa, theo lý thuyết thì chắc là có thể mở ra được nhỉ?
Vừa nghĩ tới thu hoạch lúc trước ở di tích Băng Hỏa Sâm Lâm là hắn lại không nhịn được mà muốn đi thăm dò di tích lần nữa.
Ngay tại lúc Trần Thư đang phán đoán.
Bất tri bất giác đã đi tới một đầu đường ở thành phố Nam Giang.
- Hử?
Bạn cần đăng nhập để bình luận