Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 229: Quả thật là bật đèn pin trong nhà vệ sinh, tự tìm chết mà (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Alo, Trương thúc, chuyện của ta xong rồi. Mai ngươi về hay ngày kia mới về vậy?
- Mai ta về, ngươi mà gấp thì cứ về trước đi.
Trần Thư lập tức mở miệng:
- Ta không vội! Vô cùng rảnh rang! Có ở thêm mấy ngày nữa cũng không sao cả.
- …
Trương Phong rơi vào trầm mặc. Tiểu tử ngươi không có chút hứng thú nào với việc đi học nhỉ?
Ngày hôm sau, Trần Thư vẫn còn đang ăn nhậu chơi bời ở thành phố Đại Hưng.
Giữa đường thì Thẩm Vô Song gọi điện thoại tới nhưng trực tiếp bị hắn phách lối ngắt ngang.
Cái này gọi là tướng ở bên ngoài có thể không nhận lệnh trong quân!
Lại nghỉ ngơi thêm một ngày, Trần Thư và Trương Phong trở về thành phố Nam Giang.
Lúc này, ở Ngự Thú Quán của Nam Giang Nhị Trung.
Thẩm Vô Song nhíu mày, trong mắt có một tia tức giận loáng thoáng lướt qua.
Trên đài thi đấu, một conÂu Ảnh Thú có cơ thể đen kịt, ánh sáng màu đen bao phủ khắp thân xuất hiện, dựa vào tốc độ ma quái của bản thân mà liên tục trấn áp Đại Địa Á Long.
Đỗ Long nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên lửa giận cùng bất lực.
Gào!
Đại Địa Á Long không ngừng gầm rú, trên người nó chịu đủ loại vết thương, hoàn toàn không có sức chống lại.
- Ta nhận thua…
Đỗ Long thở ra một hơi thật dài, vẻ tự tin trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Lại là một ngày bị đánh tơi bời nữa…
Ở phía trước của lớp đặc huấn, một học sinh có mái tóc đen mỉm cười. Người này mặc một chiếc áo phông màu trắng có in chữ Nam Giang Nhất Trung.
Hiển nhiên, người này tới đây để kiếm chuyện!
- Thực lực của Nam Giang Nhị Trung cũng chỉ có chừng này thôi sao? Không có lấy một tên nào cho ra hồn cả, thật là khiến cho ta thất vọng mà!
- Các ngươi không cần phải tham gia thi đấu Ngự Thú Sư toàn thành phố nữa đâu, rặt một đám tôm nát cá ương!
Khóe miệng của học sinh tóc đen mang theo nụ cười khinh miệt:
- Hy vọng Vương Đằng của Nam Giang Tam Trung có thể khiến ta hứng thú một chút.
Một giọng nói vang lên.
- Chờ đã! Ta muốn thách đấu với ngươi!
Lâm Tử Hiên nhíu mày.
Chỉ thấy Tạ Tố Nam bình tĩnh bước ra, khóe miệng nở một nụ cười thiếu đánh.
Thẩm Vô Song nhíu mày:
- Tạ Tố Nam!
Xét cho cùng, đối thủ là người đến từ Nam Giang Nhất Trung, xuất chiến tại thời điểm này cũng tương đương với việc làm đại diện cho Nam Giang Nhị Trung.
Nếu như thật sự để Tạ Tố Nam cho đối phương tiếp một chiêu Ái Quang Mang thì khó mà tránh khỏi việc làm giảm uy tín của trường học.
Hứa Tiểu Vũ đột nhiên đi ra, ánh mắt của nàng ta kiên định.
- Để ta lên cho!
Bây giờ, tất cả các Khế Ước Linh cấp A trong lớp đều đã thua, chỉ có nàng ta vẫn chưa tham chiến.
- Ồ?
Lâm Tử Hiên nhướng mày, nói:
- Ngươi chính là Hứa Tiểu Vũ?
Khóe miệng của hắn ta mang theo nụ cười:
- Chỉ cần ta đánh bại ngươi thì Nam Giang Nhị Trung sẽ không còn ai là đối thủ của ta nữa.
Chỉ thấy Hỏa Diễm Điểu lập tức xuất hiện trên đài thi đấu. Ngọn lửa thiêu đốt nóng rực tràn ngập không khí, một luồng khí thế kinh người lan tỏa ra.
Gào!
MàÂu Ảnh Thú đứng bên dưới cũng gào thét một tiếng, đầy vẻ khiêu khích.
Thân hình của nó giống như sói, nhưng đôi mắt lại đen kịt, nhìn vô cùng thâm thúy.Âu Ảnh Thú cũng là một Khế Ước Linh cấp A đỉnh cấp.
Trận chiến giữa hai bên nổ ra trong tích tắc!
Tuy Hỏa Diễm Điểu có lợi thế bay lượn nhưng lại rơi vào thế bất lợi ngay từ đầu.
Chỉ có những tia ánh sáng màu đen lần lượt lan tràn, thế nhưng đã trói cơ thể của Hỏa Diễm Điểu lại.
Đó chính là kỹ năng thiên phú củaÂu Ảnh Thú, Ám Phược!
Hỏa Diễm Điểu không ngừng vùng vẫy và phun ra những ngọn lửa, nhưng lại không thể đốt hết bóng đen.
Hứa Tiểu Vũ cắn răng một cái. Cảnh tượng này khiến nàng ta nhớ đến chuyện đã từng bị bọn tội phạm giết người ở chợ đen tấn công bất ngờ.
Khế Ước Linh của kẻ sát nhân kia là Ảnh Quái, cũng sử dụng kỹ năng để trói Hỏa Diễm Điểu lại khiến nàng ta rơi vào thế bất lợi.
Đáng tiếc, lúc ấy còn có Trần Thư ra tay, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Gào!
Chỉ trong khoảnh khắc, trên móng vuốt sắc nhọn củaÂu Ảnh Thú được bao quanh bởi ánh sáng âm u, nó vẫy mấy cái lên không trung.
Chỉ thấy mấy cái móng vuốt sắc nhọn ngưng tụ từ ánh sáng màu đen xuất hiện, ngay lập tức rơi xuống cơ thể của Hỏa Diễm Điểu.
Rầm!
Máu bắn ra. Vừa mới bước vào cuộc chiến nhưng Hỏa Diễm Điểu đã bị thương.
Đối phương là Ngự Thú Sư cấp 8, mà Hứa Tiểu Vũ mới chỉ là cấp 7, cộng thêm thiên phú kỹ năng khắc chế nữa, đương nhiên cả hai không thể chống lại được.
- Nam Giang Nhị Trung chỉ có vậy thôi à? Thi đại học năm nay các ngươi khỏi ôm hy vọng nữa đi!
Lâm Tử Hiên khiêu khích cười to, tỏ ra vô cùng phách lối.
Các học sinh ở bên cạnh lần lượt nắm chặt hai tay, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
Tài không bằng người thì cũng chỉ có thể chịu đòn!
Lúc này, các học sinh của lớp đặc huấn mới nhớ tới đại ma đầu trong lớp.
Nếu Trần Thư ở đây thì sao có chỗ cho người của Nam Giang Nhất Trung phách lối như vậy chứ.
Đường Liệt cũng khó chịu ra mặt, nhỏ giọng nói:
- Chết tiệt! Chỉ biết bắt nạt bạn cùng lớp, đến lúc quan trọng lại không thấy bóng dáng đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận