Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1550: Lần đầu tới Long Uyên…

Trên đường không ai nói chuyện nữa, trên mặt nhìn Trần Thư với vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.
Huyết sắc Ngự Long về đầu tiên trong lịch sự, quả thực tương đối có hàm kim lượng đấy….
Sau bữa trưa,.
- Thoải mái quá! No quá rồi!
Trần Thư vỗ bụng, ánh mắt vô cùng hài lòng, đồng thời nói:
- Bồi bàn đâu đưa những món ăn vừa rồi lên lần nữa đi!
- Ngươi vẫn chưa no sao?
Tần Thiên trợn tròn hai mắt, ba người bọn họ đều là cao cấp ngự thú sư, đặc biệt tìm một tiệm ăn nguyên liệu hung thú.
Những món ăn trên bàn vừa rồi đã đủ để họ bổ sung năng lượng.
Trần Thư vừa định mở miệng, một giọng nói truyền đến.
- Tiểu Tần, bản đại vương còn chưa ăn đâu!
Tiểu tinh linh hai tay chống nạnh bay ra, dường như có chút khó chịu với Tần Thiên.
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, đã lâu không nghe thấy có người gọi lão như vậy…
Lão vẫn luôn có ý nghĩ xúc động dùng dép đập chết con hàng này …
- Hiệu trưởng, lão sư ...
Trần Thư chuyển đề tài:
- Ngươi nói nếu như lão gia tử thật sự muốn tìm ta để xin chữ ký...
- Ngừng! Ngừng!
Tần Thiên nói thẳng:
- Không có đâu, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Đừng nói đến Trần Thư, mẹ nó trên Lam Tinh này có ai xứng đáng được Lão gia tử xin chữ ký chứ….
- Lỡ như có thì sao
Trần Thư lẩm bẩm, sau đó nói:
- Vậy các ngươi nói xem, ngoài chuyện này ra thì lão gia tử còn có chuyện gì muốn tìm ta sao?
- Còn có thể là chuyện gì cơ chứ?
Tần Thiên bĩu môi nói:
- Chẳng qua là muốn đánh nhau với ngươi một trận để ngươi thu liễm lại một chút..
- Có phần thưởng không nhỉ?
Trần Thư xoa xoa tay, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong…
- Điều này..
Liễu Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc hẳn không có, đồ của Lão gia tử ngươi có thể dùng được sao?
Trần Thư gật đầu, nhưng trong lòng đã có ý kiến.
Không dùng được thì có thể bán mà?
Không dễ gì mới gặp được cường giả đệ nhất Lam Tinh chắc chắn phải kiếm được chút lợi ích gì đó chứ…
Ba người ngồi nói chuyện phiếm, mà Tiểu tinh linh trên bàn nhanh chóng ăn uống, nhanh chóng quét sạch toàn bộ thức ăn trên bàn vào bụng.
- Ăn khỏe nhỉ…
Trong mắt Tần Thiên tràn đầy vẻ cảm thân, cơ thể nhỏ bé như vậy mà có thể ăn nhiều nhỉ…
- Ngươi mới ăn khỏe ý!
Tiểu tinh linh bất mãn lẩm bẩm:
- Cẩn thận ta ăn dây thừng kia đấy!
- …
Lục sắc chi điều trên tay phải Tần Thiên lặng lẽ lùi về phía sau…
Buổi chiều.
Cố Lan và Trần Thư ngồi trên lưng Kim Sắc Kỳ lân.
- Ta đi đây!
Trần Thư nhìn Tần Thiên và Liễu Phong vẫy vẫy tay.
Hai người bọn hắn còn có chuyện cần giải quyết, đương nhiên sẽ không đi Long Thâm, chưa kể lão gia tử cũng không tìm bọn hắn…
Grào!
Giây tiếp theo, thân hình Kim sắc kỳ lân khẽ động, lập tức bay lên không trung rồi biến mất ở trước mặt bọn họ.
Trần Thư chạm vào phần lưng của con kỳ lân, có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó.
Chỉ riêng ngoại hình thì không khác gì kỳ lân trong truyền thuyết, chắc chắn là khế ước linh cấp SSS!
Trong mắt hắn có chút ngưỡng mộ, nói:
- Bộ trưởng, khế ước linh này của ngươi có… ngon không?
- ???
Cố Lan quay đầu lại ngay lập tức, trong đó có một tia sáng chói lòa trong đôi mắt của cô ấy, khiến người ta phải run sợ.
- Không phải ta nói…
Nhất thời Cố Lan xoay người lại, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén, khiến lòng người run rẩy.
- Không phải ý ta là…
Trần Thư cả kinh, lập tức giang hai tay ra, tỏ vẻ không liên quan gì đến hắn.
Đồng thời, hắn tóm Tiểu tinh linh trong túi ra, ra vẻ đây mới là tên đầu sỏ gây nên.
Ánh mắt Tiểu tinh linh tràn đầy vẻ không phục nói:
- Trần Thư, ngươi bắt ta ra đây làm gì?! Không phải là lời trong lòng ngươi đấy chứ?
- Phải… phải em gái ngươi ấy!
Khóe miệng Trần Thư co rút, vừa rồi hắn muốn nói con Kỳ lân nào rất đẹp, kết quả con hàng này lại trực tiếp hỏi có ngon không…
Ngươi thật là biết đáp lời….
lại nói, lời trong lòng có thể nói ra như vậy sao?
- Hả? Đây là Khế ước linh?
Cố Lan hơi giật mình, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Tiểu tinh linh trong tay Trần Thư.
Kiến thức của nàng ta tương đối uyên thâm, dù sao thì nàng ta cũng là cường giả đỉnh cấp nhất trong truyền thuyết, cũng không phải là hạng thất học gì.
Nhưng nàng ta nhớ lại tất cả Khế ước linh trong đầu một lần, không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến con Khế ước linh này.
Trần Thư vội vàng nói:
- Nó không hiểu chuyện lắm đâu, nói đùa thôi mà…
- ...
Cố Lan lắc đầu, cũng không quan tâm nữa, không thèm so đo tính toán với một con Khế ước linh.
Chẳng bao lâu, cả hai đã đến bờ Long Giang.
- Bộ trưởng, đến cửa ra vào chưa?
Trong mắt Trần Thư có chút chờ đợi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Long Uyên trong truyền thuyết rồi…
- Sắp đến rồi!
Cố Lan không nói dì, kỳ lân phía dưới bốn chân giẫm đạo, nhất thời trốn vào trong Long Giang.
Trần Thư ngạc nhiên hỏi:
- Lối vào ở dưới nước sao?
Cố Lan gật đầu đồng thời vỗ nhẹ vào đầu kì lân.
Trong tích tắc, một luồng sáng vàng mờ ảo xuất hiện, lập tức ngăn cách nước sông xung quanh.
Một lúc sau, hai người đã đến nơi sâu nhất của Long Giang.
- Đây là?
Bạn cần đăng nhập để bình luận