Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1488: Quỵt nợ? Các ngươi xong rồi (2)

- Nhưng cái món đồ chơi này là Lười Ươi Kho Tàu, thuộc về Hắc Ám xử lý! Người bình thường ăn rồi chịu nổi được sao? Đương nhiên là phải thêm Vụ Thảo vào để trợ giúp tiêu hóa rồi!
- ...
Nguyên đại sư im lặng một hồi, hình như thật sự có tác dụng này, nhưng tác dụng của Vụ Thảo không quá lớn, nó là một loại gia vị không được ưa chuộng cho lắm.
- Này thì tính là gì? Thứ chúng ta đang bàn luận là kiến thức của Linh Trù, không phải là năng lực suy luận!
- Đúng thế, quỷ nhà ngươi chính là gian lận!
Một nhóm Linh Trù ở bên cạnh lập tức phản bác.
- Được rồi!
Nguyên đại sư lắc đầu nói:
- Thua thì thua thôi, ta có chơi có chịu! Hai ngàn điểm Linh Trù đây!
- Năm người các ngươi cũng mau chóng bù vào đi!
Theo luật cá cược, nếu thắng sẽ nhận được một nghìn điểm Linh Trù, nếu năm người còn lại đưa một nghìn điểm Linh Trù cho Đại Lực thì xem như xóa sổ.
Nếu lão ta thua, thì đưa ra hai ngàn điểm Linh Trù, đồng thời năm người còn lại cũng đưa ra một ngàn rưỡi điểm Linh Trù.
Trương Đại Lực có chút thiệt thòi nhưng hắn ta cũng không có để ý, chỉ coi là một trò giải trí.
Nghe xong lời này, sắc mặt của năm người bọn họ trở nên không được tự nhiên, bọn họ vốn chỉ là Hoàng Kim Linh Trù, một ngàn rưỡi điểm Linh Trù đã là tương đối trân quý rồi.
- Đúng thật là hậu sinh khả uý nhỉ, loại gia vị đặc thù này mà ngươi cũng biết được.
Nguyên đại sư liếc mắt nhìn chằm chằm vào Trương Đại Lực, chân chính biết được tên nam sinh này là đến từ Hoa Quốc.
- Thực ra, ta cũng khá may mắn…
Trương Đại Lực gãi đầu, khiêm tốn nói:
- Ta có một tên đồng đảng, từng có một khoảng thời gian nghiên cứu gia vị hắc ám, trùng hợp là cũng từng dùng qua cỗ gia vị này.
- Đặc biệt nghiên cứu về xử lý hắc ám!
Khóe miệng Nguyên đại sư giật giật, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lão ta mỉm cười, đưa cho Trương Đại Lực hai ngàn điểm Linh Trù rồi xoay người rời khỏi phòng yến hội.
Nhìn thấy cảnh này, năm người còn khẽ động, muốn trực tiếp rời đi.
- Đứng lại! Tính quỵt nợ phải không?
Trương Đại Lục vội vàng kêu một tiếng, nói:
- Dù gì cũng là Hoàng Kim Linh Trù, đến nỗi không biết hổ thẹn như vậy hả?
- Cái gì mà quỵt nợ chứ? Bây giờ tài khoản của chúng ta gặp rắc rối, về sau rồi chuyển lại cho ngươi!
Một tên Hoàng Kim Linh Trù nhướng mày, nói:
- Ngươi đây là đang bôi nhọ danh tiếng của chúng ta đấy à?
Trên thực tế thì ý tưởng trong đầu bọn họ đương nhiên là chạy trước rồi nói sau, năm người đều là thuộc tuyển thủ đê hèn của Cúp Thực Thần, chủ yếu là lượn một vòng thôi.
Chỉ cần cuộc so tài kết thúc, phủi mông một cái có thể lập tức rời khỏi Nam Thanh quốc, đến lúc đó Trương Đại Lực chắc chắn sẽ không có khả năng tìm thấy bọn họ…
- Ta chỉ là đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.
Trương Đại Lực không có ý nhượng bộ, hắn ta cũng đã quen ngang tàng, tất nhiên là sẽ không sợ.
- Tiểu tử, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!
Đôi mắt của người nọ hơi nheo lại, đồng thời sử dụng Bán Tương Triệu Hoán, trong Ngự Thú Không Gian toát ra khí thế của Bạch Ngân Cấp.
Năm người bọn họ nhìn thấy Trương Đại Lực chỉ là một người bình thường, tất nhiên là sẽ không chút lưu tình.
- Bọn ta đều đã nhớ kỹ tài khoản của ngươi rồi, về sau sẽ chuyển cho ngươi!
Dứt lời, cả năm người lập tức cất bước rời đi phòng yến hội.
- Quỵt nợ? Các ngươi xong rồi.
Trương Đại Lực không ngăn cản, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của năm người.
Nhưng khi năm người vừa đi tới cửa phòng yến hội, một bóng đen đột nhiên lao tới, bay qua trước mặt bọn họ, cuối cùng treo trên tường.
- Ôi mẹ nó…
Vẻ mặt của năm người đều vô cùng sợ hãi, mồ hôi lạnh cũng lập tức chảy xuống.
Chỉ nhìn thấy một con dao giết lợn dính máu âm u ở dừng trên tường, vì lực quá mạnh nên thân dao vẫn còn đang lung lay…
- Nói đùa gì thế?
Năm người bọn họ nhìn con dao giết lợn, đồng tử chợt co rút lại, chỉ có thể ngây ngốc tại chỗ.
Có vẻ như dao giết lợn là ranh giới phân chia giữa sự sống và cái chết, khiến người ta không dám tiến thêm phía trước dù một bước.
Bọn họ cũng không tin rằng, thứ này chỉ dùng để giết lợn…
Một giọng nói bình thản truyền đến:
- Hình như các vị khá là vội nhỉ?
Cả năm người nhìn về phía hành lang bên phải, chỉ thấy một nam sinh mang theo nụ cười tỏa nắng đang bước tới.
Trong nháy mắt người ở hàng cuối toát mồ hôi lạnh, tất nhiên là đã nhận ra Trần Thư.
Một tên Hoàng Kim Linh Trù hít một hơi thật sâu rồi quát lên:
- Tiểu tử, tay cầm hung khí hại người, mẹ nó ngươi vậy là muốn phạm tội hả?
- Mẹ nó ngươi đừng nói nữa…
Tên Linh Trù đã nhận ra thân phận của Trần Thư lập tức dùng ánh mắt nhắc nhở hắn ta.
Đây mới chỉ là một con dao giết lợn thôi, nếu một hồi hắn thực sự lấy một quả đạn hạt nhân, thì mới là xong đời…
- Hả? Ngươi không biết ta sao?
Trần Thư thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào tên Linh Trù trước mặt.
- ...
Nam tử kia vừa được đồng ban bên cạnh ám chỉ, trong lòng có chút kiêng kị, chẳng lẽ đúng thật là một nhân vật không tầm thường nào đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận