Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 463: Có bệnh là Từ Tinh Tinh, không phải hắn… (1)

Trần Thư nhếch miệng cười, đao trong tay vung lên, trực tiếp chém xuống chân ếch.
Đồng thời máu tươi bắn ra, thậm chí là dính vào mặt hắn.
Một màn này lại phối hợp với nụ cười tội phạm, trong nháy mắt đã khiến cho Lục Chỉ Ngưng tắt tiếng.
- Ặc… Coi như ta chưa nói gì…
Bốn người quay đầu, không nhìn Trần Thư nữa.
- Sao vậy?
Trần Thư lộ ra vẻ mặt vô tội, chuyên tâm xử lý thịt mãnh thú.
Thân thể khổng lồ của Bích Thanh Cự Oa trưởng thành to chừng hai mét.
Trần Thư lột da, lóc xuống huyết nhục to bằng nửa bàn tay ở chân sau, đây mới là chỗ ngon nhất của con ếch.
Thân thể cấp Hắc Thiết cường đại, tuy không đánh lại hung thú, nhưng tiêu hóa hung thú thì không có bất kỳ vấn đề gì.
Dầu trong nồi sắt lại sôi, thịt mãnh thú hỗn hợp với gia vị lẩu, trong nháy mắt đã mùi thơm khắp nơi.
- Có thể ăn rồi.
Trần Thư liếm liếm môi, trực tiếp vươn đũa.
- Phương Tư tỷ một miếng thịt! Ta một miếng thịt!
- Lục học tỷ một miếng, ta một miếng.
- Kiều học tỷ một miếng, ta một miếng.
Bốn người vây tới, lập tức thấy hành động chia thịt của Trần Thư.
- Thao tác này của ngươi.
Mắt đám người Phương Tư trợn trừng, toàn bộ đều nhìn chằm chằm Trần Thư.
Trần Thư nói với vẻ vô tội:
- Các học tỷ, đừng khách khí! Đều nhìn ta làm gì?
- Chúng ta xem da mặt ngươi rốt cuộc dày tới mức nào.
- Ngươi đừng chia nữa, còn chia nữa thì chúng ta cơm cũng không có mà ăn đâu.
Năm người ngồi vây quanh nồi sắt, ăn thịt thú tươi mới, trong nhất thời tâm tình đều vô cùng sung sướng.
- Trần Thư học đệ, ngươi đúng là rất biết tính toán trước.
- Đúng vậy, nhìn một cái liền biết chính là Ngự Thú Sư già dặn thường xuyên đến dị không gian.
Đám người Lục Chỉ Ngưng khen Trần Thư, một bữa lẩu đã chinh phục được các học tỷ một cách vô cùng đơn giản.
- Đừng khách khí như vậy, gọi ta là Trần Thư học đệ xa lạ lắm.
Trần Thư cười cười, mở miệng nói:
- Cứ gọi Hãn Phỉ ca ta hoặc là thúc thúc được rồi.
Ba người đồng loạt nhìn lại, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
- Học tỷ, nói thật, ngươi là không biết ta trước kia…
Trần Thư vừa ăn lẩu, vừa kể lại cố sự truyền kỳ của mình.
Mọi người nghe say sưa, thậm chí Phương Tư cũng liên tiếp nhìn tới, muốn xem Trần Thư sẽ tự thổi phồng mình thế nào.
Hai tiếng sau, mọi người ăn uống no đủ, trên mặt đều có vẻ sung sướng.
Trần Thư dập tắt lửa trại, dù sao cũng là ở đầm lầy, nếu bốc cháy cả một đêm, có thể sẽ xảy ra tình huống bất ngờ.
Năm người chui vào một hốc cây to lớn, mở ba lô của mình, dựng lều trại.
Rất nhanh, lều trại được dựng lên.
- Đúng là hoàn mỹ.
Trần Thư không ngừng khen ngợi trình độ dựng lều của mình.
- Các học tỷ. Ngủ ngon.
Trần Thư trực tiếp ngáy o o, về phần công tác cảnh giới, giao cho Khế Ước Linh loại hình điều tra Ma Nhãn Ô Nha.
...
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư đang ngủ say, dường như có gì đó đang liếm mặt hắn.
- ??
Trần Thư mơ mơ màng màng, vừa mở mắt, lập tức giật nảy mình.
- Con chó ngốc này liếm ta làm gì?
Trần Thư xoa đầu chó, đang muốn nằm xuống ngủ tiếp.
Thanh âm của Phương Tư truyền đến:
- Trần Bì, dậy đi.
- Sớm như vậy à?
Trần Thư ngáp một cái, thân ở dị không gian cũng không được ngủ nướng.
- Husky, băng cầu cho ta.
Trần Thư mở miệng nói, chuẩn bị rửa mặt.
Husky gật đầu, trực tiếp phóng ra kỹ năng.
Một quả băng cầu vô cùng to lớn đánh bay thẳng đến đầu Trần Thư.
Thân thể của hắn chấn động, hai mắt co rút lại, vẻ buồn ngủ đã hoàn toàn không còn.
- Mẹ kiếp, ngươi có phải bị ngốc không?
Hắn lăn lộn né tránh băng cầu bắn tới, hô:
- Ngươi con mẹ nó là muốn giết chủ à?
- Gừ gừ.
Vẻ mặt Husky đầy vô tội, giống như tất cả đều không liên quan tới nó.
- Sao ta luôn cảm thấy ngươi là Thượng Đế phái tới để ám sát ta nhỉ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, bất đắc dĩ chỉ có thể rời khỏi lều trại.
- Phương Tư tỷ, mượn băng long của ngươi một chút.
Hắn vừa ra khỏi lều trại, bốn nữ sinh đồng loạt nhìn tới, thần sắc lập tức ngây đơ.
Chỉ thấy thần sắc Trần Thư bình tĩnh, hai mắt nhập nhèm, trên người không ngờ mặc một bộ quần áo bệnh nhân tâm thần vô cùng bắt mắt.
Ba người Lục Chỉ Ngưng theo bản năng trực tiếp tránh xa Trần Thư, chỉ sợ hắn lại làm ra chuyện gì.
Mọi người đều biết, tội phạm bị bệnh tâm thần là không phải chịu tội.
- Ngươi có bệnh à?
Khóe miệng Phương Tư giật giật, cũng nhìn Trần Thư với vẻ bất khả tư nghị.
Nàng ta nhớ đối phương không có sở thích này, từ lúc nào lại nhiễm thói quen này vậy?
Hoặc là, Trần Thư đã có chẩn đoán chính xác rồi?
- Áo ngủ này mặc thoải mái.
Trần Thư hơi ngây ra, lập tức hiểu được.
- Các ngươi xem, kiểu dáng này, tài liệu này đều là tiêu chuẩn.
Trần Thư vỗ vỗ ống tay áo, triển lãm chỗ tốt của nó cho bốn người.
- Ta có thể nói rằng, đây là áo ngủ tốt nhất năm nay.
Nhìn Trần Thư nói năng bình tĩnh bốn người nhìn nhau, trong mắt đều có chút hoảng rồi.
Hiện tại xem ra, hình như là thật sự… Có bệnh!
Phương Tư thở dài, mở miệng nói:
- Trần Bì, nói với tỷ, có phải áp lực thi đại học quá lớn không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận