Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1752: Có khả năng, chúng ta chỉ đang nháo chơi thôi? (2)

Nhưng quãng thời gian này, cả hai chưa từng đánh qua.
- Mệt quá, mẹ nó ta sắp bị rút khô rồi…
Trần Thư ngáp một cái, chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, đầu óc có chút choáng váng.
Đúng lúc này, thiết bị truyền tin trong tay hắn cuối cùng cũng vang lên.
m thanh của Ninh Bất Phàm vang lên:
- Trần Bì, đa phần đồng bào đều thuận lợi trở về rồi, có cần hay không ta tới tiếp ứng cho ngươi không?
Năm ngày trước, Ninh Bất Phàm nghĩ tới Trần Thư, tới bảo đảm sự an toàn của hắn.
Cuối cùng có Vương cấp không gian Khế ước linh, hắn ta vẫn có niềm tin bảo mệnh trước truyền kỳ sinh vật.
Nhưng lúc ấy thực lực Trần Thư nghịch thiên, hơn nữa nghĩ đến phải bảo đảm những người còn lại mau chóng trở về, đây mới thật sự là đại sự.
- Đều trở về hết rồi ư?
Trong mắt Trần Thư đã có vẻ thư thái, thản nhiên nói:
- Vậy ta cũng không trêu đùa tiểu Sa Ngư này nữa.
- Hả? Thật sự không cần ta tiếp ứng?
Ninh Bất Phàm nhíu mày , ngay cả hắn ta cũng không ngờ tới Trần Thư kiên trì được lâu như vậy.
- Tất nhiên!
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Chỉ là truyền kỳ, dễ dàng có thể bắt chẹt được… Ta mẹ nó. .
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng kinh hô truyền đến, tiếp theo chính là tiếng nổ vang của đủ loại kỹ năng.
Sắc mặt Ninh Bất Phàm giật mình, vội vã truy hỏi:
- Trần Thư? Trần Thư!
Một lúc lâu, Trần Thư mới chậm rãi nói:
- Cái kia, lão Ninh, có phải ngươi muốn thể hiện mình một chút không…
- Không, ta không muốn.
-?
Nháy mắt Trần Thư yên lặng, sau đó sâu xa nói:
- Tới tiếp ứng ta một chút đi…
- ...
Khóe miệng Ninh Bất Phàm giật giật một cái, sau đó ngắt truyền tin.
- Móa nó, thiếu chút nữa toi mạng rồi…
Trần Thư vỗ vỗ ngực, lúc hắn đang giả vờ giả vịt, dưới mặt biển lại có Vương cấp hung thú đánh lén.
- Hải vực hung thú, Thánh Ngự hội, Cứu Thế giáo hội…
Trần Thư tự lẩm bẩm, không nghĩ tới bị nhiều người chặn giết như vậy mà bản thân vẫn có thể bình yên vô sự…
Nửa ngày sau.
Ninh Bất Phàm mang theo Ngân Hồ tìm tới chỗ Trần Thư đang lánh nạn.
Hắn ta vừa thấy dáng vẻ của Trần Thư, nháy mắt kinh hô một tiếng:
- Mẹ nó! Ngươi bị ép khô?
- ...
Trần Thư sâu kín nhìn hắn ta một cái, ngươi thử xem thời gian lánh nạn dài bao lâu?
- Nhưng mà ngươi xác định có thể dẫn ta an toàn rời đi?
Trong mắt hắn đã có một chút nghi vấn, nhìn về phía Ngân Hồ trên đầu vai đối phương, khí tức suy yếu, dáng vẻ cố gắng chống đỡ.
- Miễn cưỡng có thể đi, chúng ta thay nhau xuất lực!
Ninh Bất Phàm đắng chát cười một tiếng.
Ngân Hồ nuốt cổ huyết, sau đó đập một bình Tiềm lực dược tề, bản thân vô cùng suy yếu.
Nhưng vì đón người lại mạnh mẽ sử dụng kỹ năng, đương nhiên cũng là dáng vẻ bị ép khô.
Một người một Hồ liếc nhau, lại có một loại cảm giác thiên nhai trầm luân…
- Grào!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng gào thét khủng bố, ẩn chứa khí tức truyền kỳ.
- Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Sắc mặt Ninh Bất Phàm giật mình, Ngân Hồ nháy mắt phóng thích kỹ năng, mang theo hai người rời khỏi nơi đây.
- Grào!
Trong mắt Sa Hoàng đã có vẻ bất đắc dĩ, vốn dĩ không bắt được Trần Thư, hiện tại lại tới thêm một tên Ninh Bất Phàm.
Nó đã không có cơ hội!
Sa Hoàng không ngừng suy tính, muốn tìm một biện pháp nào đó…
Thời gian một ngày trôi qua.
Hai không gian Khế ước linh tốc độ vô cùng nhanh, đã đi tới đường biên giới của Hoa quốc.
- Cuối cùng đã tới…
Trần Thư nhìn qua đại lục xa xa, trong lòng thả lỏng một hơi, thậm chí thân thể run lên, thiếu chút nữa ngã xuống.
Thần kinh căng cứng thời gian dài buông lỏng xuống, cả người hắn nháy mắt mệt mỏi như bị thủy triều bao phủ.
Đúng lúc này, xa xa là sóng lớn ngập trời.
Sau đó một con Sa Ngư cực lớn chớp nhoáng lao tới, xa xa nhìn hai người.
- Ta đến nhà rồi, ngươi xác định muốn theo ta sao?
Tâm thần Trần Thư chấn động, nhìn thẳng Sa Hoàng, trong mắt đã có một chút trêu tức.
- ...
Sa Hoàng lướt qua hai người, nhìn về phía xa xôi, hình như phát giác được khí tức ám nguyên tố khủng bố đang lưu động.
Trong mắt của nó đã có một vòng kiêng kị, trạng thái của mình không tốt, nếu cùng truyền kỳ khai chiến, tất nhiên là gặp phải nhiều thua thiệt.
Một lúc sau, nó cố gắng nở một nụ cười, nhưng cộng với dáng vẻ hung ác trông tương đối quái dị.
Nó ong ong nói:
- Hay còn có một khả năng… Mấy ngày nay chúng ta chỉ đang nháo chơi thôi…
-??
Trần Thư ngơ ngác, thoáng chốc có chút lờ mò, không nghĩ tới Sa Hoàng sẽ nói ra những lời này.
Hắn nhíu mày nói:
- Sao thế? Hình như ngươi thực sự có chút sợ hãi rồi đúng không?
- Ta biết, các ngươi và Long Uyên hợp tác giả…
Sa Hoàng khẳng định nói, mấy ngày nay truy sát, nó cũng dần dần nghĩ thông suốt một số việc.
- Ồ?
Trần Thư không tiếp tục mở miệng, mà ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
- Nợ máu của các ngươi với Long Uyên không thể cởi bỏ được \, căn bản không có khả năng hợp tác.
Sa Hoàng ong ong nói:
- Nhưng ta và Hoa quốc lại không có thù hận, từ đầu đến cuối, ta cũng không có tiến đánh các ngươi…
- Chúng ta có thể hợp tác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận