Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1531: Xong rồi, phế rồi (2)

- Kỹ năng mạnh thật đấy…
Trong mắt tiểu tinh linh có vẻ thán phục, mặc dù nó là ác bá dị giới, nhưng cũng chưa từng thấy qua thần kỹ này.
- Thế giới nhân loại, đến đây quả thật là đúng đắn…
Trong lòng tiểu tinh linh phấn khích, vừa có thể làm ác bá, vùa thể mạnh hơn, lại còn có thể ăn thức ăn ngon nữa.
Trên thế giới còn có chuyện gì tuyệt vời hơn nữa sao?
Trần Thư lại không biết tâm tư nhỏ của nó, mà đang nhìn chăm chú nhìn Đại Lực.
Lúc này, trong cơ thể của Trương Đại Lực xuất hiện thêm một sinh mệnh lực.
Vết thương ngay trái tim của hắn ta đã lành lại từ lâu, nhưng quan trọng là sinh mạnh lực của hắn ta đã bị viên đạn tử thần nuốt chửng.
- Có thể thành công… Có thể thành công…
Hắn lẩm bẩm một mình, giống như đang khẳng định, lại vừa giống như đang cầu nguyện.
Nếu thật sự thất bại, tất cả những gì hắn làm đều không có ý nghĩa gì hết…
Nhưng hệ thống từ trước đến nay sẽ không khiến cho người khác thất vọng!
Trương Đại Lục tử khí nặng nề ngón tay phải đột nhiên khẽ động, vẻ mặt bình thản hơi động, dường như ý thức đã được khôi phục.
- Đại Lực!
Vẻ mặt Trần Thư kích động, lập tức đến bên cạnh Đại Lực, đỡ hắn ta lên.
- A~~~
Mí mắt Trương Đại Lực hơi hơi động, giây tiếp theo từ từ mở ra.
Đôi mắt hắn ta hơi mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Nhưng dần dần, hắn ta khôi phục sự tỉnh táo, dường như đã có ký ức, lần nữa sống lại.
- Thành công rồi… Thành công rồi…
Thân thể Trần Thư hơi hơi run rẩy, trong lòng tràn đầy vẻ phấn khích, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Bất kể là hắn đột phá Hoàng Kim hay lĩnh ngộ thần kỹ, niềm vui sướng mang đến vĩnh viễn đều không bằng việc Trương Đại Lực sống lại.
- Trần Bì… Ngươi làm sao vậy?
Trương Đại Lực nhìn Trần Thư, hắn ta trước giờ chưa thấy qua dáng vẻ này của hắn.
- Không sao cả.
Trần Thư dường như còn chưa hồi phục kích động trong lòng, mở miệng nói rằng:
- Ngươi sống lại thật tốt quá.
- Sống?
Trương Đại Lực hơi sững sờ, không hiểu hắn đang nói gì cả.
- Đúng rồi, cúp thực thần của ta đâu rồi?
Trương Đại Lực dường như nhớ đến cái gì, lập tức nhảy dựng lên, tìm kiếm khắp nơi.
- Vù vù ~
Thỏ không gian bên cạnh di chuyển tầm mắt, lấy ra chiếc cúp.
- May quá, may quá…
Trương Đại Lực thở phào một hơi, nói:
- Lúc đó, ta ngất xỉu trên đài nhận giải, có phải tình cảnh hơi xấu hổ không?
- ……
Trần Thư hơi giật mình, ngay sau đó cũng không giải thích gì cả.
Xem ra Trương Đại Lực chỉ cho rằng bản thân ngã xuống hôn mê, không có nhớ đến việc trúng đạn.
- Ơ?
Trương Đại Lục vẻ mặt khẽ động, nhìn chiếc cúp, nói:
- Trên này tại sao lại có máu?
Nói xong, hắn ta lại ngửi, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Trần Thư nhướng mày, máu trên cúp dính vào lúc Trương Đại Lực bị bắn.
Giây tiếp theo, Trương Đại Lực nhìn Trần Thư, nét mặt thoáng cái đã trở nên hơi nghiêm túc.
- Trần Thư…
Trương Đại Lực nắm chặt chiếc cúp trong tay, nói từng chữ một:
- Có phải ngươi đặt thứ này cùng chỗ với dao giết heo không?
- ???
Vẻ mặt Trần Thư sửng sốt, đây là tình huống gì vậy chứ?
- Còn không thừa nhận? Ta ngửi thấy mùi máu heo rồi…
- ……
Trần Thư trừng lớn mắt, ngươi có cái khứu giác đặc biệt gì vậy?
Xong rồi, phế rồi…
- Vẻ mặt của ngươi là thế nào đấy?
Trương Đại Lực đang cẩn thận từng li từng tí lau chùi vết máu trên chiếc cúp, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trần Thư.
- Không có gì…...
Trần Thư nặn ra một nụ cười, khen ngợi nói:
- Không hổ là thực thần, khứu giác quả nhiên nhanh nhạy, chỉ chốc lát đã đoán ra được rồi!
- Trần Bì, đây là cái gì vậy?
Hai người ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, chuẩn bị rời khỏi Hắc Châu trước rồi nói.
Trương Đại Lực nhìn tiểu tinh linh lanh lợi đáng yêu, trong mắt có vẻ hơi tò mò.
- Khế ước linh mới của ta.
- Hả?
Trương Đại Lực hơi sửng sốt, nói tiếp:
- Người đã trở thành Hoàng Kim cấp rồi?!
Trong mắt hắn ta đầy vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới trong khoảng thời gian chính mình hôn mê, thế mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Thứ đồ chơi này cũng khá đáng yêu đấy chứ…
Trương Đại Lực nhìn tiểu tinh linh trắng nõn, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích.
- Để cho ca ca véo mặt cái nào!
Hắn ta cười hì hì, vươn tay ra, nhưng giây tiếp theo vẻ mặt cứng lại…...
- Tiểu tử!
Chỉ thấy tiểu tinh linh lấy ra một cái Lang nha bổng, trong miệng ngậm xì-gà, bình tĩnh nói:
- Ngươi chính là trù sư của bổn đại vương đúng không? Không hiểu rõ vị trí của mình đúng không?
- ……
Trương Đại Lực trừng lớn mắt, trong nháy mắt cảm thấy đầu ông ông.
- Kìa…
Trần Thư cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bề ngoài và tính cách của tên này quả thực là không hề tương xứng…...
- Đây thật sự là khế ước linh của ngươi?!
Khóe miệng Trương Đại Lực co rút, nói:
- Mẹ nó con hàng này sao còn biến thái hơn ba con trước thế?
- Vấn đề không lớn, vấn đề không lớn…...
Trần Thư nhún vai, chỉ cần thực lực biến thái là được rồi, những cái khác đều là chuyện nhỏ…...
- Đúng rồi, Trần Bì, sao chúng ta lại đến Hắc Châu rồi?
Trương Đại Lực nhìn cây lang nha bổng tỏa ra hàn quang, âm thầm thu tay lại, đồng thời chuyển đề tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận