Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 836: Quả thực chính là dùng dao mổ bò để giết gà con mà

- Ngươi đi về trước đi, ta có chút chuyện cần làm!
Trần Thư vô cùng lo lắng mà chạy về phía ký túc xá.
...
- A Lương, lão Vương, xảy ra chuyện lớn thật rồi!
Hắn đẩy cửa ký túc xá ra, tìm thấy chiếc nồi sắt nọ trong góc.
- Sao vậy? Học Phủ không cho phép ta thông bồn cầu nữa à?
- Thuốc bổ dạng uống dành cho lão thái thái hết hàng rồi à?
Vẻ mặt hai người hoảng hốt mà vội vàng hỏi.
- Hai người các ngươi đang nói cái quái gì thế hả?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn lật qua lật lại cái nồi sắt rồi cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy ở mặt sau.
- Đây là cái thứ gì thế này?
Hai người đều không hiểu, cùng nhau vây lại xem.
- Đại Lực xảy ra chuyện rồi!
Trần Thư nhíu mày rồi lẩm bẩm:
- Bảo ta đến thành phố Lam Hải một mình, là Đỗ gia làm sao?
Vẻ mặt của hắn trở nên lạnh lùng, hắn lặng lẽ móc Nhiên Thiêu Dược Tề phiên bản nâng cao ra!
Đúng lúc này, trước mắt của hắn xuất hiện các lựa chọn.
【 Phương án 1: Nghĩ cách đi giải cứu Trương Đại Lực trước! Phần thưởng hoàn thành: Ba kỹ năng ngẫu nhiên của Khế Ước Linh + 1 】
【 Phương án 2: Làm như không thấy, lặng lẽ dựng bia mộ cho người bạn tốt này! Phần thưởng hoàn thành: Đại lượng Ngự Thú Lực 】
【 Phương án 3: Dứt khoát tổ chức một bữa tiệc cho Trương Đại Lực để hồi tưởng lại tình bạn giữa hai người! Phần thưởng hoàn thành: Túi Nilong Ăn Tiệc! Hiệu quả: Chuyên dùng cho việc ăn tiệc, có thể mang theo rất nhiều đồ ăn! Sức chứa của nó vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ngươi 】
- Trần Bì, ngươi bị sao vậy?
A Lương vẫy tay phải, vẻ mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Con mẹ nó, đang nói dở thì tự nhiên lại ngẩn người ra là sao vậy hả?
- Hả?
Ánh mắt của Trần Thư tập trung lại, thoát khỏi sức hút của các lựa chọn mà hệ thống đưa ra, nhưng trong mắt vẫn còn có vẻ suy tư.
Hắn trầm giọng mà nói:
- Ta đang tự hỏi một vấn đề quan trọng đây!
- Vấn đề gì cơ chứ?
Gương mặt Trần Thư tràn đầy nghiêm túc mà nói:
- Một bên là người bạn thân nhất của ta, một bên là túi nilong chuyên dùng cho việc ăn tiệc, hai lựa chọn này khiến ta hơi khó để chọn!
- ?
Hai người A Lương khẽ giật mình, sau đó đột nhiên rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Ngươi có biết ngươi đang nói cái quái gì không vậy hả?
- Thôi bỏ đi, hai tên phàm nhân, các ngươi không hiểu nổi đâu!
Trần Thư lắc đầu rồi lẩm bẩm:
- Cứu Đại Lực ra trước đã thì tốt hơn!
Hai người chợt hiểu ra, vội hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?
- Không có việc gì đâu!
Trần Thư bình thản mà nói:
- Ta đi đốt chút đồ, các ngươi không cần lo đâu!
Vừa dứt lời thì hắn đeo ba lô tác chiến lên, trong tay cầm một bình Nhiên Thiêu Dược Tề rồi đi thẳng ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị tiến về thành phố Lam Hải!
- Đốt chút đồ?
Thân thể A Lương chấn động, không lẽ ngươi định đốt thành phố Lam Hải luôn sao?
Hắn ta vội vã mở điện thoại ra, chuẩn bị báo cho Liễu Phong trước đã rồi có gì nói sau.
- Đừng có nói cho người khác biết đấy!
Trần Thư đột nhiên quay đầu lại rồi nói:
- Ta tự biết chừng mực!
Hắn lo lắng nếu có cường giả đến đó thì đối phương sẽ trực tiếp giết chết Trương Đại Lực rồi bỏ trốn mất dạng luôn.
- Ngươi mà có chừng mực ư?
Hai người liếc nhau, vẻ mặt hoài nghi.
A Lương quay đầu lại nói:
- Hắn có chừng mực lần nào chưa?
- Gà mái nha! (*)
(*) câu gốc 母鸡呀 (Gà mái nha) là phiên âm câu “Tôi không biết” trong tiếng Quảng Đông, bắt đầu xuất hiện từ tiểu phẩm Xuân Vãn năm 2004 “Người nhà quê ở thành phố – 都市外乡人”, đây là câu thoại kinh điển nên từ đó được nhiều khán giả lưu truyền.
Vương Tuyệt nhún vai rồi nói:
- Không nên thông báo cho những người khác thì tốt hơn.
Lỡ như Trương Đại Lực mà xảy ra chuyện gì thật thì hai người bọn họ lại phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
- Alo, Phương Tư tỷ! Đại Lực xảy ra chuyện rồi!
Trần Thư lái xe đi thẳng đến sân bay Kinh Đô, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Phương Tư.
- Hắn ta chỉ là một tên đầu bếp thì có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Vỡ nồi rồi à?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, vỡ nồi thì có phải là chuyện gì to tát đâu chứ?
Hắn giải thích rõ tình hình cho Phương Tư nghe mà không hề giấu giếm, có thêm một người giúp đỡ thì ít nhất sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
- Mother! Còn có chuyện này nữa à?
Giọng điệu của Phương Tư tràn ngập tức giận mà nói:
- Ta lập tức đến thành phố Lam Hải ngay đây!
Ngay sau đó, hình như nàng nhớ ra cái gì đó nên nói:
- Ngươi đừng có hành động nông nổi đấy, chờ ta đến rồi lại nói tiếp!
- Không thành vấn đề, ngươi đừng thông báo cho những người khác nữa đấy, tránh cho việc đánh rắn động cỏ!
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, mục đích chính của việc gọi cho Phương Tư là: Nếu như lỡ có gây ra vấn đề gì thì hoàn toàn có thể lấy lý do là Ngự Long Vệ chấp hành nhiệm vụ.
Là người bảo vệ của thành phố mà lại đang thực hiện một nhiệm vụ đặc thù thì lỡ như có phá hủy một số tòa nhà thì cũng hợp lý đúng không?
Một ngày sau, Trần Thư thành công đi đến thành phố Lam Hải.
- Có vẻ như là kế hoạch nhằm vào ta thì phải…
Bạn cần đăng nhập để bình luận