Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1262: Lý tưởng rộng lớn của Trần Thư

- Đúng vậy, đủ rồi, mọi người đều biết lý tưởng của ngươi rồi!
Đoàn người rối rít nhắc tới chuyện của tương lai, không có Trần Thư nói vớ vẩn ở đó nữa.
Nhưng vào lúc này, một tên nam sinh đi tới, trong tay bưng một ly rượu. Nam sinh mở miệng nói:
- Thẩm lão sư, ta mời ngài một ly, cám ơn ngài trước kia đã bồi dưỡng ta!
- Đều là việc thầy nên làm.
Thẩm Vô Song khẽ mỉm cười, nói:
- Có thể thấy các ngươi đều thành tài, chính là hồi báo lớn nhất đối với ta!
Nam sinh uống một hơi cạn sạch, mở miệng nói:
- Đúng rồi, ta là Lý Hiên, ngài còn nhớ chứ?
- Ách…
Thẩm Vô Song sững sốt một chút, đang muốn mở miệng, kết quả bị Trần Thư cắt đứt.
- Bạn học, ngươi nói như vậy, Thẩm lão sư làm sao nhớ được? Trước kia có hối lộ thứ gì hay không?
Trần Thư toét miệng cười một tiếng, nói:
- Nếu là lịch treo tường, chắc chắn lão sư nhất định là không nhớ!
- Ngươi nhìn ta này, ta đưa chính là bom nguyên tử, Thẩm lão sư một chút là có thể nhớ tới!
- Cút đi!
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật mạnh, cho Trần Thư một tiếng quát, nói:
- Coi ta thành hạng người gì chứ!
Một bên, Tạ Tố Nam nói:
- Đúng vậy, Trần Bì, Thẩm lão sư sẽ không nhận đồ của học sinh!
Thẩm Vô Song gật đầu một cái, trong mắt là có một chút vui mừng, không nghĩ tới Tạ Tố Nam suốt ngày lăn lộn cùng Trần Thư, lại lương tâm không mất.
Nhưng mà, một câu nói sau đó trong nháy mắt khiến cho Thẩm Vô Song có chút vỡ vụn.
- Thầy đều là ăn tiền hoa hồng của trường, sẽ không lấy của học sinh chúng ta!
- Cút! Hai tiểu tử các ngươi thật là không nói ra được lời hay ý đẹp!
Thẩm Vô Song đầu đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy mình vẫn có chút quá trẻ tuổi rồi. Đoàn người đều phá lên cười, tựa như lại trở về lúc đi học.
Một giờ sau.
Mọi người đã ăn xong hết rồi, đồng thời không ít người cũng, muốn phương thức liên lạc của Trần Thư.
Trần Thư ngược lại là không có cự tuyệt, đều cho phương thức liên lạc, nói:
- Có chuyện cứ việc gọi điện thoại cho ta, trên căn bản là có thể giải quyết được!
- Cám ơn Hãn Phỉ Ca!
- Cám ơn!
Vẻ mặt mọi người mừng rỡ, không nghĩ tới Trần Thư trọng tình trọng nghĩa như vậy, bây giờ cũng còn nhớ tới bọn họ.
Trần Thư giống vậy, mặt đầy nụ cười, những người này cũng đều là khách hàng của hắn nha!
Nếu quả thật không tìm được việc làm, hắn chỉ có thể giúp người bình chuyện để kiếm thêm tiền…
Ngay tại thời điểm Trần Thư rời đi khỏi tiệm lẩu, đã bị ông chủ cản lại.
- Là bạn học Trần Thư đúng không?
Vẻ mặt ông chủ vô cùng kích động, thậm chí thiếu chút nữa muốn quỳ lạy luôn.
- Ách… Là ta.
Trong mắt Trần Thư có ánh sáng tự tin, có chút lâng lâng.
- Cái đó… ta có thể chụp với ngài một tấm hay không?
Ông chủ kích động nói:
- Hôm nay có thể không tính tiền, hơn nữa sau này chỉ cần ngươi tới, đều là miễn phí!
- Tốt như vậy sao?
Trần Thư gật đầu một cái, ngược lại là không do dự.
Hiển nhiên, đối phương là muốn mượn hắn tuyên truyền quán lẩu một chút.
Không bao lâu, đoàn người rời đi khỏi quán lẩu, chuẩn bị đi những nơi khác giải trí một phen.
Hôm nay, nguy cơ thú dữ của tỉnh Nam Thương đã được giải quyết, các thành phố lớn tự nhiên rối rít giải trừ canh gác.
Một ngày trôi qua.
Các bạn học ban Đặc huấn đều vượt qua một đoạn thời gian khoái trá.
Lúc ban đêm, trên xe taxi.
- Lão Tạ, lần này Long Uyên có tình huống gì?
Trần Thư hỏi nhỏ, Tạ Tố Nam là người của Bộ Điều Tra, nhất định là có tin tức.
- Không biết, nhưng sau lưng tựa hồ có bóng dáng nhân loại!
Tạ Tố Nam lắc đầu một cái, nói:
- Nếu không, thú dữ không thể nào toàn bộ bạo động được.
- Loài người?
Trần Thư nhíu mày một cái, một chút đã nghĩ đến thành viên Thánh Ngự Hội.
- Tóm lại, chuẩn bị sẵn sàng đi, Hoa Hạ học phủ có thể sẽ liên lạc với ngươi đấy.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Ta sợ rằng ở thành phố Nam Giang đợi không được bao lâu, thì sẽ đi Bộ Điều Tra đợi lệnh mất.
- Ngươi một tên Hắc Thiết Cấp, còn cần đợi lệnh?
- Ta có Khế Ước Linh hệ Điều Tra, lại không cần ta để chiến đấu.
- Vậy à…
Trần Thư gật đầu một cái, tiếp hỏi thăm một chút tình huống Long Uyên.
Nửa giờ sau.
Tạ Tố Nam cùng Từ Tinh Tinh rối rít rời đi, chỉ còn lại có Thẩm Vô Song cùng Trần Thư đợi ở trên xe.
Không bao lâu, Thẩm Vô Song chuẩn bị xuống xe, mở miệng nói:
- Trần Bì, ta đi trước!
- Được, lão Thẩm đi thong thả!
Trần Thư gật đầu một cái, lại nghĩ tới điều gì, nói:
- Chờ một chút!
- Hả?
Thẩm Vô Song quay đầu vừa nhìn, có chút ngây ngẩn.
Trần Thư chà xát tay, cười nói:
- Bữa trưa hôm nay không phải ngài mời hay sao?
- Đúng vậy? Có vấn đề sao?
- Nhưng ông chủ bởi vì nể mặt ta, không tính tiền chúng ta, cho nên tiền dứt khoát chuyển cho ta đi.
- ???
Thẩm Vô Song khóe miệng giật một cái, một giây kế tiếp trực tiếp vọt ra khỏi xe, không có một chút do dự…
- Dầu gì cũng là một Ngự Thú Sư Hắc Thiết cấp, chút tiền này cũng không thèm cho?
Trần Thư tự lầm bầm một tiếng, rồi nói:
- Tài xế, ta cũng xuống ở đây.
- Không tới tiểu khu An Cư?
- Không cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận