Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 551: Thịt nướng có hại cho sức khỏe! (2)

- Đại Hoàng, ngươi quan sát kỹ bọn hắn!
Vương Chấn Long ngáp một cái, rời khỏi nơi này, Kim Sắc Đại Hổ thì tiếp tục quan sát năm người bọn hắn.
Thời gian trôi qua, bầu trời ngày càng tối, chỉ có ánh sao cùng vầng trăng trên bầu trời tỏa sáng.
- Trần Thư, ta… có chút… Không được rồi! Ngươi có biện pháp nào không?
A Lương quay đầu lại, toàn thân không ngừng lắc lư.
Trần Thư cũng đang thở dốc, hai mắt của hắn quay vòng vòng, mở miệng nói:
- Lão Vương, cho ta một miếng thịt tươi!
Chốc lát, tay trái Trần Thư cầm một miếng thịt tươi, tay phải cầm một cái bình.
- Nể tình ngươi giám sát bọn ta, cho ngươi một miếng!
Trần Thư mở lọ và rắc một lượng lớn thuốc bột màu đen lên miếng thịt sống.
- Không chết nổi đâu!
Tay phải hắn hất lên, ném thẳng miếng thịt sống lên trời cho Kim Sắc Đại Hổ.
- Hả?
Kim Sắc Đại hổ trông rất bình tĩnh, trực tiếp nuốt miếng thịt sống vào với vẻ thỏa mãn.
Thời gian trôi qua, nhưng Kim Sắc Đại Hổ vẫn không hề có dấu hiệu bị tiêu chảy.
- Chết tiệt! Thuốc không có tác dụng sao? Xem ra sau này cần phải tinh luyện thêm rồi.
Trần Thư giật giật khóe miệng, cho dù đã gia tăng liều lượng nhưng vẫn không có tác dụng. Bài thuốc xổ của tội phạm có thế có tác dụng với Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp, nhưng đối với Khế Ước Linh Hoàng Kinh Cấp thì không, thể chất của cả hai không phải là cùng một cấp bậc.
Gầm!
Kim Sắc Đại Hổ gầm thét lên một tiếng, trong mắt nó ám chỉ điều gì đó.
- Hả?
Trần Thư hơi giật mình, hắn lại ném thêm một miếng thịt hung thú nữa, Kim Sắc Đại Hổ gật đầu hài lòng.
Trần Thư vốn cho rằng kế hoạch của hắn đã thất bại, nhưng hiện tại xem ra kết quả vẫn hữu dụng.
Hắn cố tình giảm tốc độ lại, thế nhưng lại không hề bị Đại Hổ công kích, nhưng ngay khi hắn muốn dừng lại, Đại Hổ lại xuất chiêu.
- Chết tiệt! Ngươi đừng có làm tới nhé!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, cuối cùng hắn đưa ra kết luận, có thể giảm tốc độ nhưng không thể dừng lại.
Hắn và A Lương nhìn nhau rồi bắt đầu chạy chậm lại.
- Hai ngươi… mau xuống đây… chay một chút!
Trần Thư thở hổn hển nói, hắn không thể chống đỡ được nổi nữa rồi.
Tạ Phong Ngữ cùng Giang Mặc hồi phục một chút thể lực rồi lại bắt đầu chạy.
Cứ như vậy, bốn người thay phiên nhau, cuối cùng cũng kiên trì đến mười hai giờ.
- Ta không thể chịu nổi nữa rồi…
Trần Thư và A Lương loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất
Gầm!
Kim Sắc Đại Hổ cũng không tiếp tục giám sát năm người nữa, rời khỏi nơi đó.
- Ôi mẹ ơi!
Trần Thư nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao mà không ngừng thở hổn hển.
- Mệt như chó…
A Lương cũng đau nhức toàn thân, nhất là khi hắn ta cõng Vương Tuyệt, quả thực đó là một cực hình đối với hắn ta.
Trần Thư cầm chai nước và nói:
- Đừng ngại… chó cũng không mệt bằng ngươi!
Ba người Vương Tuyệt cũng nằm la liệt dưới đất, hai mắt nhìn chằm chằm lên sao vàng.
Giang Mặc nhắm hai mắt lại, nói nhỏ:
- Ta nghĩ chúng ta phải học một bài học…
- Tiểu Giang nói đúng!
Trần Thư hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta nhận ra được một đạo lý sau chuyện này!
Bốn người quay đầu lại hỏi:
- Đạo lý gì?
Trần Thư bình thản nói:
- Thịt nướng có hại cho sức khỏe…
- ?
A Lương giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Dẹp đi! Nó có liên quan gì đến thịt nướng đâu.
- Được rồi, về ngủ thôi, ngày mai còn phải đi huấn luyện quân sự nữa đó!
Năm người từ từ đứng dậy, khoác tay nhau trở về nhà đá, không ai trong số bọn họ có thể đi đứng được bình thường.
Bốn người Trần Thư đưa Giang Mặc trở lại nhà đá, sau đó quay trở lại ký túc xá của họ.
Tạ Phong Ngữ rùng mình một cái rồi nói:
- Mái nhà này làm sao bây giờ? Hình như hơi lạnh!
- Chuyện nhỏ!
Tâm niệm của Trần Thư vừa động, trực tiếp triệu hồi Smile đang ngủ say ra.
- Òm ọp!
Đôi mắt to tròn của Tiểu Hoàng mở ra, trực tiếp tung chiêu Bạo Lực Tọa Sát. Chỉ thấy nó nhún người một cái rồi cứ thế bay lên mái nhà.
- To ra, to ra, to ra nữa!
Trần Thư khống chế cơ thể của Tiểu Hoàng, vừa hay có thể phủ được toàn bộ nhà đá, trở thành một mái nhà mới.
- Ngươi chắc là có thể chứ?
A Lương có hơi nghi ngờ. Nếu như nhà đá mà bị áp sập thì bốn người họ nhất định sẽ trở thành một đống gạch men luôn.
- Không sao đâu? Tiểu Hoàng cũng không phải là con chó ngốc kia!
Trần Thư lệnh cho Tiểu Hoàng buổi tối không được ngủ, đương nhiên như vậy sẽ không xảy ra tình huống đè bẹp bọn họ.
- Ngủ đi! Ta buồn ngủ lắm rồi!
Trần Thư ngáp dài một cái, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy trong đời.
Ba người còn lại cũng đã sức cùng lực kiệt mà mau chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng còi khác truyền đến, vang vọng khắp cứ điểm.
- Mẹ nó!
Trần Thư trùm chăn bông lên đầu, vò đầu bức tóc bởi tiếng còi chói tai đấy.
- Năm phút nữa tập hợp! Năm phút nữa tập hợp!
Đích thân Vương Chấn Long đến nhà đá của đám người Trần Thư, xa xa đã nhìn thấy nóc nhà ngốc Smile. Hắn ta không ngờ nhóm người Trần Thư lại có một ý tưởng sáng tạo như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận