Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 181: Đây là thông báo, không phải bàn bạc

Phụ trách: Vô Tà Team
Thẩm Vô Song bình tĩnh nói:
- Mọi thứ đều dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần ngươi mạnh hơn hắn thì vị trí lớp trưởng sẽ thuộc về ngươi.
Sau đó lại nhìn về phía Trần Thư:
- Bắt đầu dạy đi.
Vẻ mặt của Trần Thư vô cùng khó hiểu nói:
- Dạy? Dạy cái gì?
- ?
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật một cái. Ngươi muốn quỵt nợ tại chỗ đấy à?
- Lão sư, ta cảm thấy cái này lại là giá tiền khác rồi.
Thẩm Vô Song đi tới bên cạnh hắn, đang định cưỡng chế cướp về.
- Thôi dẹp đi! Đưa hạt châu cho ta!
Trần Thư lập tức nói:
- Dạy! Dạy!
Đồ đã nằm trong tay của hắn thì sao còn có chuyện lấy lại được nữa chứ?
Trần Thư đi tới bên cạnh Hỏa Diễm Điểu rồi nói:
- Tiểu Vũ, Hỏa Cầu Thuật của Hỏa Diễm Điểu nhà ngươi có thể không cần ném hết một lúc, mà là căn cứ vào từng tình huống để phun ra.
- Có tổng cộng tám hỏa cầu. Ngươi có thể thử ngậm chúng trong miệng xem thử có thể hợp thành một hỏa cầu lớn hơn nữa được không.
- Hơn nữa, không cần cứ cứng nhắc nhả ra từ miệng như vậy. Ngươi có thể thử những vị trí khác, ví dụ như mông chẳng hạn…
Dứt lời, Trần Thư sờ soạng lông chim của Hỏa Diễm Điểu để nhìn xem thử mông của nó có thể phun ra hỏa cầu hay không.
Rít!
Hai cánh của Hỏa Diễm Điểu giật giật rồi bay cao lên không trung. Trong mắt nó tràn ngập lửa giận, không ngừng kêu to về phía Trần Thư.
Ngươi bị điên à!
Hứa Tiểu Vũ cũng không còn lời nào để nói, Hỏa Cầu Thuật của nhà ngươi phun ra từ mông đấy à.
Hai mắt của Thẩm Vô Song cũng sáng bừng lên, nghiêm nghị nói:
- Tiểu Vũ, có thể thử một chút.
Hứa Tiểu Vũ không ngờ Thẩm Vô Song cũng không bình thường giống Trần Thư.
- Lão sư…
Thẩm Vô Song không ngờ ý tưởng của Trần Thư lại có thể… độc đáo như vậy!
- Nếu thực sự có thể thành công thì đó chính là ra tay bất ngờ. Chỉ cần có thể giành chiến thắng thì phun hỏa cầu từ đâu ra cũng không quan trọng.
Trần Thư lại đi tới bên cạnh Đường Liệt, không ngừng đánh giá Phong Hành Thú của hắn ta.
Mặc dù không muốn Trần Thư góp ý, nhưng dù sao đây cũng là mệnh lệnh của lão sư nên Đường Liệt cũng không thể không tuân theo.
Trần Thư suy nghĩ trong chốc lát rồi dùng vẻ mặt bình thản nói:
- Không cứu nổi, trực tiếp cho về lò nấu lại đi.
- …
Con mẹ nó, một con Khế Ước Linh cấp A mà ngươi lại bảo ta về nấu lại ư?
Sau đó, Trần Thư lại nói một lượt về kỹ năng của các Khế Ước Linh của những người còn lại.
Bọn họ không nhất thiết phải thực hành y theo những gì hắn nói, mà là nhờ vào những góp ý này để bọn họ học được cách tự suy nghĩ.
Mặc dù ý tưởng là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khó khăn khác nữa.
Học sinh trong lớp ít nhất đều có Khế Ước Linh cấp B. Mặc dù bọn chúng có tiềm năng rất lớn, nhưng nhìn chung khả năng nghe lời lại không cao.
Chỉ có Slime của Trần Thư có thể sao chép hoàn hảo suy nghĩ của hắn mà thôi. Không có cách nào khác, trí thông minh của Slime… e hèm… khả năng nghe lời của nó thật sự là quá cao.
Suốt một ngày, tất cả mọi người trong lớp đều đang thực hành điều khiển Khế Ước Linh, đó là điều mà một Ngự Thú Sư thực tập phải học được.

Ba người Trần Thư rời khỏi Ngự Thú Quán.
- Đi thôi, đi ăn cơm!
- Chờ một lát, ta muốn đến cổng trường lấy chút đồ.
Ánh mắt của Trần Thư và Tạ Tố Nam ngơ ngác. Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đậu ở cổng khuôn viên trường khiến cho rất nhiều học sinh vây xem.
Một lão giả trong một chiếc áo bành tô màu đen bước xuống, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
- Thiếu gia! Đây là Ngự Thú Trân Châu mà ngài cần!
Từ Tinh Tinh nhận lấy chiếc hộp trong tay lão giả rồi xoay người chạy trở lại khuôn viên trường.
Mắt của Trần Thư trừng lớn. Hắn nhìn về phía Từ Tinh Tinh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
- Đậu xanh rau má, tổng tài bá đạo đấy à?
Tạ Tố Nam nói:
- Tiểu Tinh, ngươi bị bệnh về dạ dày phải không? Thường xuyên mất ngủ, có bệnh thích sạch sẽ, họ thật của ngươi là họ Cố?
Từ Tinh Tinh sững sờ, không biết Tạ Tố Nam đang nói về cái gì.
- Hả? Đang nói cái quái gì vậy?
Ngay sau đó, Trần Thư tò mò hỏi:
- Tiểu Tinh, có phải lúc ngươi bị táo bón ngươi sẽ dùng vẻ mặt lạnh lùng mà nói: A, tự đi ra đi!
- Hình như hai người bị bệnh nặng rồi đấy!
Đời này Từ Tinh Tinh chưa từng cạn lời như lúc này.
Lão giả ở ngoài cổng trường nhìn về phía Từ Tinh Tinh, thấp giọng nói:
- Đã lâu không thấy thiếu gia cười như thế này rồi.

Trần Thư nhận lấy Ngự Thú Trân Châu mà Từ Tinh Tinh đưa tới. Tổng cộng có bảy viên, tương đương với 1.05 triệu, cũng có nghĩa là ngang với phần thưởng mà Thẩm Vô Song phát.
- Ta nói này Tiểu Tinh, nhà ngươi giàu như vậy mà ngươi còn đi bệnh viện tâm thần làm thêm làm gì nữa vậy?
- Trần Bì, nói gì đấy? Chúng ta mới gọi là làm thêm, Tiểu Tinh là trải nghiệm cuộc sống.
Ba người bọn họ chơi đùa vui vẻ, không có thay đổi gì chỉ bởi vì gia cảnh của Từ Tinh Tinh.
Bởi vì Trần Thư có hệ thống nên cho dù hắn không làm gì cả, mỗi ngày nằm vật ra thì vẫn có thể trở thành cường giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận