Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 131: Đây là cảm giác của phổ độ chúng sinh sao? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Khế Ước Linh của Chu Đại Bạch không phải bị thương rất nặng sao? Nhưng chỉ cần liên tục dưỡng thương ở Ngự Thú Không Gian, nửa năm sau đã hồi phục.
Công việc của Bác sĩ Ngự Thú chỉ là rút ngắn thời gian phục hồi, kéo dài thêm một ngày không sao hết.
Xin chào bác sĩ, gần đây tâm trạng Khế Ước Linh của ta có chút kích động.
Chuyện nhỏ, về cho nó xem phim, giải tỏa giải tỏa áp lực, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi.
??
Sự nghi hoặc đã thể hiện hết trên gương mặt của ngươi, ta là bác sĩ, cứ tin ở ta!
Trần Thư tỏ vẻ nghiêm nghị nói chuyện như đúng rồi, làm người khác không thể không tin.
Đúng rồi, nếu bệnh tình chuyển biến nặng thì thu hồi về Ngự Thú Không Gian, sáng mai nhớ đến đây tái khám.
Trần Thư đều nhắc nhở mỗi người đến xem bệnh y như vậy, suy cho cùng công việc của hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nếu như thật sự Khế Ước Linh đột tử chỉ vì kéo dài thêm một ngày, phòng này đã treo bảng phòng cấp cứu rồi.
Lúc đầu tất cả mọi người đều có ánh mắt nghi ngờ không tin, chữa bệnh cho Khế Ước Linh chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Nhưng Trần Thư giả dạng cứ như thật, quả thật vô cùng giống một vị bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm.
Mắt nhìn từng người bệnh mãn nguyện rời đi.
Mắt của hắn ánh lên vẻ tự hào, đây là cảm giác phổ độ chúng sinh sao?
Dãy hàng người xem bệnh càng ngày càng ít, công phu trong nháy mắt khiến cho số người xem bệnh chỉ còn lại mười người. Một nam nhân bước đến nói:
Bác sĩ, Khế Ước Linh của ta gần đây chán ăn.
Con ngươi của Trần Thư chuyển động, hắn thở một hơi dài nói:
Có một tin tốt và một tin xấu ngươi muốn nghe tin nào trước?
Nam nhân sốt ruột nói:
Nghe tin tốt trước đi.
Ta quyết định dùng tên Khế Ước Linh của người đặt cho loại bệnh này.
???
Nam nhân trợn mắt ngạc nhiên, ánh mắt thể hiện mông lung khó hiểu.
Đây mà là tin tốt ư?
Hơn nữa nó chỉ là có chút chán ăn, làm sao lại trở nặng như vậy?
Trần Thư nói:
Tạm thời để nó ở Ngự Thú Không Gian quan sát tình hình, ngày mai đến tái khám!
Người tiếp theo.
Một học sinh đến hỏi:
Bác sĩ, gần đây Ngự Thú Linh của ta trở thành xạ thủ bắn tỉa, lúc nào cũng đi ngoài.
Trần Thư sờ đầu của Khế ước Linh, lại bắt đầu nói.
Một tin tốt, một tin xấu, ngươi nghe tin nào trước?
Uhm…
Cậu học sinh mặt ngơ ngác, hỏi thăm dò:
Nghe tin xấu trước.
- Bệnh của nó tương đối nghiêm trọng, có thể phải kiểm tra tổng quát mới chẩn đoán được, ngày mai đến đây tái khám.
Vậy tin tốt là gì?
Tin tốt ư? Đợi một lát.
Trần Thư nhìn một cái rồi quay về đội ngũ của mình, lấy điện thoại ra.
Alo, chị Phương Tư, đến đây nhanh lên, phải rồi, thuận tiện mang giúp ta món này…
Ngươi tạm thời đợi một chút, người tiếp theo!
Trần Thư lại tiếp tục nghe nhìn chẩn bệnh, đáng lẽ cần thời gian một ngày, nhưng Trần Thư chỉ cần hai giờ đồng hồ là giải quyết xong.
Mệt quá đi!
Trần Thư đứng dậy, tay chống cái eo lười.
Sau một lúc, Phương Tư hai người đã đến bệnh viện.
Khoảng cách hai nơi cũng không xa lắm, nếu như trễ một chút, có thể sẽ bị lỡ mất.
Sao lại nhanh như vậy?
Phương Tư mặt đầy nghi hoặc, chẳng lẽ bệnh viện Hoa Hạ bây giờ đã không đông khách như trước rồi?
Trần tiểu tử, ngươi ăn mặc như vậy là…
Xì…
Trần Thư dùng tay ra hiệu, đồng thời cũng lấy máy phát thanh trên tay của Trương Đại Lực.
Mọi người qua đây xem, tin tốt đến rồi đây.
Trần Thư chỉ tay về người bệnh cuối cùng, nhấn nút phát trên máy phát thanh.
Tin tốt đây! Tin tốt đây! Bổn tiệm thanh lý kho, toàn bộ giảm nửa giá, giảm đến chỉ còn nửa giá.
Tin tốt đây! Tin tốt đây!
Được rồi, bây giờ đã biết tin tốt là gì rồi chứ?
Trần Thư nghiêm túc nói:
Ngươi về đi, ngày mai nhớ đến tái khám.
Cậu học sinh đó trợn tròn mắt, mây đen giăng kín đầu, nhìn đi nhìn lại Trần Thư, sau đó rời đi.
Đây là thể loại tin tốt gì vậy?
Phần thưởng đạt được: Bao Lực Tọa Sát Gia Nhất
Trần Thư điềm tĩnh ung dung cởi áo Blouse trắng xuống.
Trần tiểu tử, ngươi!
Phương Tư và Trương Đại Lực ngây người ra, họ đã thấy qua người quá đáng, nhưng chưa thấy qua người quá đáng đến mức như vậy.
Ngươi ở đây quảng cáo, không sợ cản trở người khác chẩn bệnh sao.
Ngươi yên tâm, ta tự biết tính toán, ta kêu mỗi người mai đều đến tái khám.
Trần Thư nhún nhún vai nói:
Có Ngư Thú Không Gian, không có chuyện gì đâu, huống hồ chi có nhiều người chỉ bị bệnh vặt, không chừng ở Ngự Thú Không Gian một ngày thì khỏi bệnh luôn. Ngươi nói xem ở Kinh Đô tại sao lại có nhiều người giàu như thế? Khế Ước Linh đau bụng, không có khẩu vị đều phải đến bệnh viện Hoa Hạ.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào.
Hắn kinh ngạc vô cùng và nói:
Ý? Bệnh nhân đâu hết rồi.
Phương Tư và Trương Đại Lực đều nhìn về phía Trần Thư, chỉ nghe hắn không chút ái ngại nói:
Gà mẹ à.
Người bệnh bây giờ đều mất kiên nhẫn như vậy sao?
Bác sĩ lắc đầu, cũng không câu nệ cho lắm, đúng lúc hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày rồi.
Nhưng hắn không ngờ đến, số lương người bệnh ngày mai sẽ làm hắn tuyệt vọng…
Vì người bệnh tái khám không cần trả thêm phí chẩn đoán, cộng thêm với số lượng bệnh nhân mới của ngày mai chất đống.
Các ngươi có vấn đề gì không?
Bác sĩ cười mỉm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận