Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1444: Là vàng thì sẽ phát sáng thôi

- Òm ọp! Òm ọp!
Tiểu Hoàng ngồi tại chỗ, ánh mắt ngốc manh nhìn bốn phía, hình như không rõ tại sao bản thân lại ra ngoài nhanh như vậy.
- Quả nhiên là Slime!
Tần Thiên thần sắc chấn động, khóe miệng nhịn không được xuất hiện ý cười.
Chỉ cần khế ước linh không có việc gì, vậy có nghĩa là Trần Thư bình yên vô sự, thần kinh căng thẳng của lão thoáng chốc nới lỏng.
Trong lúc nhất thời, Liễu Phong lộ ra vẻ không có gì quan trọng cả…
- Lão Tần!
Tổng đốc Nam Thương cũng nhận ra đại tiện quái, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm.
Tần Thiên gật gật đầu, ra hiệu bản thân đã nhìn thấy.
Hai người chờ mong nhìn về phía thông đạo trước mặt, theo bọn hắn nghĩ, trước mắt không phải là di tích cũng không sao cả.
Nhưng mà, thời gian chậm rãi trôi qua, trong thông đạo vẫn không có bất kỳ người nào xuất hiện.
- Hả?
Tần Thiên nhíu mày, cưỡi khế ước linh lên trước, nhưng phát hiện ra một chút sức mạnh bài xích.
Hiển nhiên, lão không thể tiến vào trong thông đạo.
- Con hàng này làm máy bay gì sao?
Tần Thiên trong mắt có vẻ không hiểu, nhìn về phía đại tiện quái trên đất, hỏi:
- Chủ nhân ngươi đâu?
- Òm ọp.
- Hắn có phải đang ở bên trong không?
- Òm ọp òm ọp.
- Nói xem nào…
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, nói:
- Có thể nói chút tiếng người không?
- Òm ọp…
Hai mắt Slime ngốc manh, trong mắt có vẻ ủy khuất, thực ra nói rất muốn nói tiếng người.
Ngay lúc này, cuối cùng có một bóng người xuất hiện.
Chỉ thấy Trần Thư đang mặc quần áo bệnh tâm thần, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vẻ mặt vui vẻ đi ra.
- Tiểu Hoàng, gấp gáp đi ra như vậy làm gì?
Cặp mắt hắn nhắm lại, thậm chí còn vừa đi vừa huýt sáo, vô cùng nhàn nhã.
Nhưng một giây sau, thân hổ chấn động, trước mắt vậy mà xuất hiện hai gương mặt vô cùng quen thuộc.
- Mẹ nó!
Thân thể hắn hơi hơi ngửa ra sau, chỉ thấy gương mặt Tần Thiên cùng tổng đốc Nam Thương cách hắn chưa đến một đề xi mét.
- Không phải chứ, hiệu trưởng, tổng đốc, hai ngươi đang dọa người đấy sao?
Hắn nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó đưa xiên thịt nước trong tay nói, nói:
- Ăn miếng không?
- Ăn cái rắm.
Tần Thiên trực tiếp cốc đầu hắn, nói:
- Tình huống rốt cuộc là như thế nào?
- Tần ca…
Đúng vào lúc này, Liễu Phong mặc quần bãi biển, cũng cầm một cái chân giò heo đi ra.
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, nói:
- Hiện tại trên dưới toàn quốc đều đang lo lắng sắp chết, kết quả hai ngươi thật sự đang nghỉ phép?
- y…
Trần Thư nhún vai, giải thích nói:
- Không có tín hiệu mà…
Ngay lúc này, An Đông dẫn theo ba người khác đi ra, thông đạo thoáng chốc đóng lại.
Trong miệng An Đông ngậm một điếu xì gà, mở miệng nói:
- Lão Tần, lão Phương? Sao các ngươi lại ở chỗ này?
- An Đông, ngươi cũng không sao?
Tần Thiên trừng to mắt, không ngờ sáu người mất tích lâu như vậy lại không xảy ra chuyện gì cả?
Rất nhanh, tổng đốc Nam Thương phản ứng lại, nhìn phía đám người vây xem, nói:
- Được rồi, đều tản đi, không có bảo vật gì xuất thế đâu.
Có người xoa xoa đôi bàn tay, nói:
- Tổng đốc, phần thưởng của cục tài nguyên thì sao?
- Ừm… Vẫn có thể lĩnh!
Tổng đốc Nam Thương ngược lại không muốn bởi vì một chút tài nguyên mà đánh mất uy tín của mình.
Trong lúc nhất thời, mọi người hoan hô một tiếng, nhao nhao rời khỏi đây.
Dưới ánh trăng, chỉ còn lại đám người Trần Thư.
Tổng đốc Nam Thương hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc làm sao trở về được thế?
- Cái này… Trở về rồi hãy nói.
Liễu Phong cướp lời nói, không để cho Trần Thư giải thích ngay tại chỗ.
- Được rồi!
Tần Thiên gật gật đầu, một đoàn người cưỡi khế ước linh đi đến cửa thông đạo.
Tốc độ của bọn hắn kinh người, rất nhanh đã thuận lợi đi tới Thanh Nguyên tiểu trấn.
- Lão Tần, chúng ta đi trước.
An Đông cười cười, đương nhiên hiểu rõ đối phương vội vã trở về thương lượng công việc cụ thể.
- Được!
Tần Thiên ngược lại không hề cự tuyệt, nói:
- Chúng ta không tiễn ngươi nữa, các ngươi thực ra cũng có thể ở trong nước chơi một chút.
- Không cần, đoán chừng Tuyết quốc cũng đang lo lắng cho chúng ta.
An Đông lắc đầu, chuẩn bị cùng ba người Andre rời đi.
- Tội phạm ca, gặp lại sau.
Andre cười cười, trong mắt có vẻ hâm mộ.
Vừa nghĩ tới Trần Thư đạt được thành tựu, trong lòng hắn ta không khỏi có chút sa sút.
- Ừm, bảo trọng, phấn chấn lên tranh thủ đuổi kịp ta!
Trần Thư vỗ vỗ bờ vai hắn ta, an ủi:
- Là vàng rồi sẽ phát sáng thôi, đúng không, Thiết Tử?
- ...
Andre gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy là lạ, đây quả thật là đang khích lệ ta sao…
- Được.
Tần Thiên lắc đầu cười một tiếng, thoáng chốc hiểu ra: Chính xác là tội phạm đã trở về, vẫn chọc người như trước…
- Gặp lại sau.
Andre cũng không để ý, đã quen với cách thức nói chuyện của Trần Thư.
Bốn người phất phất tay, quay người rời khỏi Thanh Nguyên tiểu trấn, chuẩn bị đi máy bay trở về Tuyết quốc.
- Đi theo ta!
Tần Thiên dẫn theo bọn hắn đi tới trên tiểu trấn Ngự Thú sư hiệp hội, đặc biệt điều dụng một căn phòng hội nghị.
- Hiện tại, có thể thành thật bàn giao đi!
Ánh mắt Tần Thiên cùng Nam Thương nhìn qua giống như đang xem kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận