Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1819: Nơi cất giữ kho báu của Dạ Vương

Vù vù —
Vừa vào trong, bên tai đã truyền đến tiếng gió cực lớn, cái lạnh đến thấu xương ập đến, làm người ta không khỏi chấn động.
- Hửm?
Trần Thư nhìn về phía không gian trắng xóa kia, thần sắc có chút ngưng trọng.
Nhiệt độ nơi này con người thật sự không thể chịu nổi, mà môi trường càng tệ thì nguy hiểm càng lớn, dù sao cũng chỉ có hung thú cường đại mới có thể sống nổi ở trong này.
- Mẹ nó! Lạnh quá…
Hay tay Đại Lực ôm chặt cả người, cơ thể không nhịn được mà run lẩy bẩy, thật sự không thể chịu nổi cái lạnh trong này.
Trần Thư vội vàng nói:
- Đừng hoảng hốt, mở bệnh phục đến công suất lớn nhất đi.
- Ta mở từ lâu rồi…
Đại Lực liếc nhìn hắn một cái, hàm răng không ngừng run cằm cặp, thật sự là không thể chịu nổi.
- Bệnh phục mà cũng chắn không được sao?
Trần Thư mở to hai mắt, đây chính là sản phẩm mà Tiểu Tinh đắc ý nhất đó, lần đầu sử dụng mà hiệu quả lại không như ý.
- Vậy lấy thêm một cái nữa đi!
Không Gian Thố nháy mắt ném ra thêm một bệnh phục.
Đại Lực vội vàng mặc vào, đồng thời mở công tắc giữ ấm ở mức cao nhất, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn ta nằm ở trong miệng Tiểu Hoàng, nhìn ở bên ngoài toàn là băng tuyết, nói:
- Nhiệt độ ở đây thật muốn giết người!
- Ngươi cần phải rèn luyện thêm đi, Đại Lực.
Trần Thư vỗ vỗ ngực của chính mình, ra vẻ bộ dáng vô cùng cường tráng.
- ...
Đại Lực liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi có luyện tập cái quần nhé, không phải chỉ dựa vào sức mạnh của ngự thú sư thôi sao?
- Vậy cũng là do ta cực khổ tu luyện mới được ấy chứ!
- Ngươi không có liêm sỉ gì cả!
Đang lúc hai người đang nói chuyện phiếm với nhau, trong túi của Trần Thư lại động đậy, chỉ thấy tiểu tinh linh đang yếu ớt chui ra.
- Tiểu Trần, ngươi muốn làm đông chết bản Đại Vương à!
Thân hình tiểu tinh linh run nhè nhẹ, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
- ...
Trần Thư nhếch nhếch khóe miệng, nói:
- Hoàng Kim Khế Ước Linh như ngươi mà cũng không chịu được sao?
- Ngươi tưởng bản Đại Vương đại phát thần uy thì không phải trả giá sao?
Tiểu tinh linh liếc hắn một cái, nói:
- Bây giờ ta không còn sức lực nữa… Nhanh cho ta chút sinh hỏa.
Cùng lúc đó, nó liếc mắt về phía Không Gian Thố, lệnh phải tạo ra chút củi lửa.
Thỏ nao nao, suy nghĩ một chút rồi lại quyết đoán lấy ra hơn mười bình Bạo Tạc Dược Tề…
- ...
Tiểu tinh linh sửng sốt, trong mắt nó hiện lên chút bối rối, nói:
- Thỏ béo, ngươi mẹ nó muốn làm gì?!
- Ồ ~~~
Không Gian Thố nhún vai, ý bảo trên người mình không có củi lửa gì hết.
- Tới chỗ của ta này.
Đại Lực mở bệnh phục trên người mình ra, để tiểu tinh linh sưởi ấm cùng hắn ta.
Thấy vậy, hai cánh của tiểu tinh linh run run, liền trốn vào bên trong túi của bệnh phục, còn không ngừng lầm bầm:
- Chỗ này thật thoải mái.
- Tiểu Trần, lúc nào được ngươi cho ta bộ này với, rất thời thượng, ta rất thích!
- Sau khi về ta sai người làm cho ngươi.
Trần Thư đến bên cạnh tiểu tinh linh, hỏi:
- Sức mạnh của ngươi đến khi nào thì mới khôi phục lại được?
Cho dù Tiểu tinh linh không có sức chiến đấu, nhưng cũng không thể xem như không tồn tại được vì có thể khiến năng lực của ba khế ước linh kia bùng nổ.
- Xem tình huống đã, phải cho ta thứ gì dinh dưỡng để ta khỏe chứ.
Tiểu tinh linh tựa đầu vào miệng túi, lấy lại chút tinh thần nói:
- Bản Đại Vương ngày đó biểu hiện tốt chứ?
Trần Thư thản nhiên nói:
- Miễn cưỡng thì cũng được.
Trên thực tế, nếu không phải nhờ tiểu tinh linh đột nhiên bùng nổ, hắn thật sự không có cách nào để đối phó với thần kỹ của Dạ Quỷ cả.
Cho dù cuối cùng có thể đánh thắng đối phương, Tiểu Hoàng cũng không bị trọng thương mà chết, nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh thế này nữa.
Sau đó, dường như Trần Thư lại nhớ đến chuyện gì, thẩm vấn nó:
- Tên nhóc nhà ngươi sao cứ luôn che giấu sức mạnh của mình vậy?
- Bản Đại Vương giấu giếm gì nào?
Tiểu tinh linh bĩu môi nói:
- Là do bình dược tề kia kích phát một chút sức mạnh của ta năm đó thôi.
- Ta nói này tiểu Trần, ngươi có thể cố gắng hơn một chút không vậy? Lâu quá trời rồi, ta vẫn còn ở cấp bậc này, ngươi có được không vậy?
- ...
Trần Thư đầu đầy hắc tuyến, nói:
- Mẹ nó ta mà không được, thì Lam Tinh đó cũng chẳng được gì…
...
- Òm ọp…
Một ngày sau,
Tiểu Hoàng vẫn trong gió tuyết như cũ, nhiệt độ có ác liệt đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến nó.
Dù sao cũng có [Băng Ngự], ngay cả vương cấp kỹ năng cũng không thể đả thương đến nó, huống chi là thời tiết.
- Dựa vào cách nói của Dạ Vương, bên cạnh có núi tuyết có hai trụ băng thật lớn, vậy thì phải tìm đến bao giờ đây?
Trần Thư từ trong miệng của Tiểu Hoàng lấy kính viễn vọng ra, quan sát tình huống ở bốn phía.
- Lão già kia chắc không lừa ta đấy chứ?
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng, nhưng vẫn quyết định nhìn một chút, dù sao cũng không mệt.
[Cực Hàn Băng Cốc] mặc dù là một sơn cốc, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, nếu là Hoàng Kim Ngự Thú Sư bình thường chắc phải cần đến mười mày mới đi hết.
Ba ngày sau.
Trần Thư vẫn tìm kiếm như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận