Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 209: Có ai đó muốn cướp ta?

Phụ trách: Vô Tà Team
Toàn bộ lớp đặc huấn đoàn kết cũng không thể xử lý một con Lãnh Chúa Hung Thú, trái lại tựa như là còn cho chúng thêm những bữa ăn phụ.
Vào ban đêm.
- Bạo Lực Tọa Sát lại tăng thêm một cấp độ khác, thật đúng là chỉ nằm thôi cũng mạnh lên được.
Trần Thư mặc bộ đồng phục của bệnh nhân, nằm thoải mái trong túi ngủ.
Cả ba tụ tập trong lều sau bữa tiệc nướng ngon lành.
- Gọi địa chủ!
- Bắt địa chủ!
- Ta cướp!
- Ta lại cướp!
Ba người Trần Thư đang vui vẻ chơi đánh bài.
Đáng thương cho Trấn Linh Quân Hắc Thiết cấp ở phía ngoài vào ban đêm vẫn phải bảo vệ sự an toàn của ba người.
Bây giờ là ban đêm, Thẩm Vô Song đã thay ca với một Trấn Linh Quân khác, hắn ta cũng không thể bảo vệ hai mươi bốn giờ một ngày được.
Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp cũng là con người mà!
- Đó là một học sinh rất bình thường, lão Thẩm có cần thận trọng đến như vậy không?
Một tên Trần Linh Quân giẫm lên lưng chim, nhìn hang động trên vách núi phía dưới.
Hắn ta là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp Tam Tinh, được Thẩm Vô Song đặc biệt phái tới, bởi Thẩm Vô Song cho rằng Hắc Thiết Nhất Tinh không thể bảo vệ được ba người.
Trần Thư gọi được địa chủ thì khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
- Một con ba!
Từ Tinh Tinh vô cảm:
- Nổ!
- Một con ba mà?
Vẻ mặt của Trần Thư đơ ra, hắn ta ngây người nhìn chằm chằm vào Từ Tinh Tinh
- Ừ, thì ta nổ!
- Không phải, mẹ nó chứ ta một con ba, có phải ngươi bị bệnh không hả? Ngươi nổ làm cái gì?
Trần Thư giật giật khóe miệng mà nói:
- Ngươi từng nhìn đã Ultraman phóng thích ánh sáng ngay từ lúc bắt đầu chưa hả?
Từ Tinh Tinh nhún vai:
- Ta muốn oai phong hơn một chút.
Trần Thư gật đầu nói:
- Được rồi! Ngươi đi trước, ta không tin ngươi có thể đánh bại ta với mười bảy lá.
- Máy bay mang theo ba cặp!
Từ Tinh Tinh trực tiếp ném tất cả các lá bài xuống.
- …
- …
Cảnh vật rơi vào im lặng trong giây lát.
Trần Thư mở to mắt nhìn Từ Tinh Tinh với vẻ không thể tin được.
Tại sao ngươi có thể bỏ hết mười bảy lá trong chớp nhoáng như vậy?
- Lão Tạ, ngươi đứng lên làm gì vậy?
Tạ Tố Nam ra hiệu im lặng, khẽ cau mày mà nghe Trùng Điệp bên cạnh đang nói điều gì đó.
- Nhanh! Có người đang tới gần!
Nghe vậy, cả ba người lập tức sửng sốt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc quan trọng.
Trần Thư thu hồi Smile lại, cả ba bước ra khỏi hang, dẫm lên lưng của Biến Dị Lôi Điểu, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.
- Hướng nào vậy?
Trần Thư cau mày nhìn Tạ Tố Nam.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Bên trái ba trăm mét, tốc độ không nhanh, hướng đi thẳng trực tiếp đến chúng ta, hẳn là muốn đánh lén!
Bởi vì ngọn lửa nên bên ngoài có thể nhìn thấy ánh sáng của huyệt động, có nghĩa là huyệt động đã có người ở.
Theo quy tắc của Hàn Băng Hạp Cốc, những Ngự Thú Đoàn còn lại sẽ không dễ dàng tiếp cận trừ khi chúng có ác ý.
Trần Thư nói:
- Đợi tí xem sao trước đã!
Trong chốc lát, quả nhiên thấy có sáu người đi tới bên ngoài huyệt động, có vẻ như là một Ngự Thú Đoàn.
- Có vẻ như trong các ngươi có Khế Ước Linh trinh sát à?
Một gã to lớn dẫn đầu giật mình, không ngờ bên kia đã phát hiện ra từ lâu.
Cũng may là bọn hắn che giấu hết thảy suốt đường đi, muốn ra chiêu bất ngờ.
Sáu người vẻ mặt tham lam nói:
- Tiểu tử, mấy nay thu hoạch của ngươi thế nào? Có tốt không?
- Ăn cướp à?
Trần Thư hơi nhướng mày, không ngờ lại có người đánh lên đầu hắn.
- Giao hết dược liệu ra, ngươi có thể rời đi!
Gã to lớn đứng đầu là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, thực lực rất mạnh. Ba người họ hiển nhiên là học sinh, cho nên không có gì phải sợ.
Tạ Tố Nam nói:
- Đại ca, chúng ta là lớp đặc huấn, trên đầu ngươi có Trấn Linh Quân đó.
- Hả?
Vẻ mặt của gã đại hán thay đổi, hắn ta không thể không nhìn lên bầu trời. Sau khi cường hóa, tầm nhìn của hắn ta mơ hồ có thể nhìn thấy được một bóng đen.
Chẳng trách ba Ngự Thú Sư thực tập có thể đến Hàn Băng Hạp Cốc.
- Ta biết quy củ của các ngươi. Nếu không nguy cơ sinh tử thì hắn sẽ không ra tay.
Đại hán suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giao một nửa số dược liệu ra đây, nếu không kỳ huấn luyện của các ngươi có thể phải kết thúc sớm đó!
Một khi Trấn Linh Quân hành động, có nghĩa cuộc thử thách của ba người đã kết thúc.
Mà Ngự Thú Đoàn không có bất kỳ nguy cơ nào. Dị Không Gian vốn đã là một nơi không có pháp luật. Ở vùng đất này, Trấn Linh quân chỉ bảo vệ sự an toàn của ba người, sẽ không trừng phạt bọn họ.
- Nếu ngươi muốn có được dược liệu, ngươi có thể tự mình đến lấy.
Trần Thư cười toe toét, mở balo đựng dược liệu ra, ngay lập tức thu hút được đối phương.
Gã đại hán lộ ngay ra vẻ tham lam, nhưng lại cực kỳ cảnh giác mà chậm rãi bước từng bước đi về phía trước.
Ngay khi gã ta sắp bước gần tới ba người họ, một luồng sáng xanh chói lọi chiếu xuống đầu gã.
- …
Cảnh tượng trong chốc lát im bặt lại.
- Lão đại, đầu của ngươi…
Các thành viên của Ngự Thú Đoàn giật giật khóe miệng, ánh mắt phức tạp vô cùng, muốn cười nhưng không dám cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận