Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1446: Hiệu quả Cấp tông sư của Không gian dược tề

- Đúng rồi.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Điều kiện cần thiết khi tranh cử hiệu trưởng là gì vậy?
- ? ? ?
Hai người thoáng chốc mở to hai mắt nhìn, ngươi muốn làm gì? !
- Ta thấy hiện tại ở trong học phủ không ai có thể đảm nhiệm chức vị này.
Trần Thư nói nghiêm túc:
- Ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
- Xéo đi!
Tần Thiên cùng Liễu Phong cùng nhau quát một tiếng, bây giờ còn muốn trực tiếp tới tranh giành lấy chén cơm của bọn hắn sao?
- Không phải, ta là niềm tự hào của học phủ…
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chức vị của học phủ không lên quan gì đến ngươi cả!
Liễu Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Còn có, Ngự Long Vệ không phải sắp xếp chức vị cho người rồi sao?
- Đừng nói nữa, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch gì đó mới được.
Trần Thư thở dài, nói:
- Nhưng lão Trần căn bản không liên lạc với ta.
- Vậy trước tiên ngươi có làm kẻ vô công rồi nghề đi đã.
Tần Thiên cười cười, nói:
- Ta đi về trước, hiện tại học phủ không có việc gì, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Hiển nhiên lão cũng muốn chuẩn bị một chút để thuận lợi giành được chức vị hiệu trưởng.
- Đúng rồi, hiệu trưởng!
Mắt thấy ba người muốn rời khỏi, Trần Thư nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng hỏi:
- Cái kia, các ngươi đã từng nghe qua Tinh Thần Vương chưa?
- Hả?
Tần Thiên ngớ người, nói:
- Tinh Thần Vương? Ai vậy? Thời này còn có cái tên như vậy nữa sao?
- Nhân vật lịch sử, các ngươi chưa từng nghe qua sao?
- Lịch sử do nhà ngươi hư cấu nên hả?
Tần Thiên nhếch miệng, nói:
- Lão Phương, ngươi đã từng nghe thấy chưa?
Phương tổng đốc nghiêm túc suy tư một chút, cuối cùng cũng lắc đầu.
- Chưa từng nghe qua, Phương thúc của ngươi là người tinh thông lịch sử học, ngay cả hắn cũng không biết, đoán chừng là một nhân vật ảo đấy?
Tần Thiên nhíu mày, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng ưa thích nhị thứ nguyên?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Hắn là… người sáng tạo ra di tích…
Ngay sau đó Trần Thư còn nói ra thông tin cấm vụ liên quan tới di tích.
Mặc dù hắn không quá để ý, nhưng không chừng đám người Tần Thiên sẽ cảm thấy hứng thú.
Quả nhiên, nghe tới thời điểm cấm vụ giam giữ đại hung, ba người thần sắc chấn động, rõ ràng là chưa từng nghe qua.
Trong mắt Tần Thiên có vẻ suy tư, mở miệng nói:
- Nói như vậy, quân vương cực Bắc chi địa bị đại hung chỉ điểm?
Có thể khiến quân vương liên hợp cũng không phải một chuyện dễ dàng, trong huyết mạch của bọn chúng có ý nghĩ giết chết cắn nuốt lẫn nhau.
Lúc trước 【 Hoạt Mộc đầm lầy] cùng 【 Liệt nhật gò núi] dung hợp, hai Đại Quân vương lần đầu tiên cùng nhau sinh tử.
Nếu để bọn chúng liên hợp, huyết mạch càng cao có thể sẽ xuất hiện.
- Rất có khả năng này.
Tổng đốc Nam Thương vuốt vuốt đầu, ngưng trọng nói: –
Đại hung cùng hung thú dị không gian là cùng một bọn?
Bây giờ Long Uyên vốn bạo động, lại xuất hiện đại hung hàng thế, nguy cơ lại tăng thêm!
Trong lúc nhất thời, ý thức của ba người chuyển đến chuyện trước đây vì sao lão gia tử muốn nhờ vào cuộc thi đấu thế giới mà dự trừ phần lớn cơ sở vật tư?
Chẳng lẽ lão nhân gia người đã sớm biết được?
- Các ngươi cũng không biết chuyện cấm vụ ư?
Trần Thư nhìn về phía Tần Thiên cùng tổng đốc Nam Thương, vốn cho rằng hai cường giả uy tín lâu năm này sẽ hiểu nội tình.
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Cái này ta nào biết được, chúng ta lại không trở về từ di tích.
- Lão gia tử có thể hiểu rõ đấy?
Trần Thư mở miệng nói:
- Không gian cấm kỵ phía dưới Thánh Ngự đảo là do hắn làm ra. .
Ba người liếc nhau một cái, trong mắt đã có một điểm bất đắc dĩ.
Tần Thiên mở miệng nói
: – Lão gia tử xưa nay sẽ không nói những thứ này…
- Tại sao chứ?
- Có thể là vì chúng ta không đủ tư cách, cũng có thể là lão nhân gia người cảm thấy những chuyện này không có ý nghĩa gì.
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Được rồi, không nhắc đến lão gia tử nữa.
- Quay lại vấn đề ta hỏi ngươi đi…
Trần Thư cười hắc hắc, nói:
- Các ngươi không đủ tư cách nhưng ta đủ đúng không?
- Ngươi không phải đủ mà là đủ đủ.
- ...
Bốn người cùng rời đi Ngự Thú sư hiệp hội, tự mình trở về.
Tổng đốc Nam Thương trở về tòa nhà văn phòng của mình, Tần Thiên cùng Liễu Phong thì trở về Hoa Hạ học phủ.
Về phần Trần Thư, đương nhiên là trở về nhà trong thành phố Nam Giang rồi.
- Cha mẹ?
Trần Thư kêu một tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Hắn đi qua nghe ngóng một phen, mới biết được hai người muốn đi tỉnh ngoài du lịch.
- Trong nước không có vấn đề gì mà. ..
Hắn sờ cằm, không quá lo lắng, ngay sau đó trở về gian phòng, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn trong nhóm.
【 Mau tới thành phố Nam Giang! Tội phạm ca cho các ngươi một cơ duyên to lớn.]
Bây giờ hắn vừa trở thành người thừa kế của di tích, thực tế trong tay có năm danh ngạch di tích.
Đây cũng là sự bố trí của Tinh Thần Vương, chủ yếu là vì để cho hắn bước đầu tìm hiểu cách khống chế di tích như thế nào.
Trần Thư không nói qua với bất kỳ người nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận