Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 307: Chỉ có cái khí chất tội phạm là mãi không đổi… (2)

Ban đêm, xe buýt về tới Nam Giang Nhị Trung.
Bây giờ trường học đã lộ ra một vẻ yên tĩnh vô cùng, các học sinh đã sớm về nhà ăn tết.
- Không nhiều lời nữa, phần thưởng đã phát xong rồi thì nhanh rời đi đi!
Thẩm Vô Song cũng không lưu lại một chút nào, hắn ta cũng muốn nhanh chóng về nhà, không muốn tốn thêm thời gian với mọi người nữa.
Mấu chốt là hiện tại Trần Thư và Phương Tư đang ở cùng một chỗ. Lỡ đâu hai người này thiếu kinh phí hoạt động ăn Tết rồi cướp tiền của hắn ta thì sao…
Các trận đấu vào tháng Giêng, Trần Thư hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất, mà thứ bậc của những người còn lại cũng không có thay đổi gì quá lớn. Chỉ có hai người Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh là có chút đặc thù.
Mặc dù không có thứ hạng nhưng Thẩm Vô Song đã cho hai người họ phần thưởng dành cho top mười.
- Đi học thật tốt! Ta rất thích đọc sách!
Trần Thư cảm thán nói, mới một học kỳ thôi mà đã kiếm được nhiều như vậy rồi, đãi ngộ này còn tốt hơn so với Ngự Thú Sư trong xã hội nhiều.
Những người còn lại đều dùng ánh mắt u oán mà đồng loạt nhìn về phía Trần Thư. Tên này chẳng những chiếm phần lớn tài nguyên dạy học, hơn nữa lại còn thường xuyên chèn ép bọn hắn nữa. Cùng học một lớp với hắn thật đúng là ác mộng mà…
- Trần Bì, ta đi trước đây!
Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đều rời đi trước, hai người không ở cùng một tiểu khu với Trần Thư.
- Về nhà thôi!
Ba người Trần Thư sánh vai mà đi, phảng phất như lại trở về ba năm trước đây, thời điểm bọn họ còn làm trùm ở Nam Giang Nhị Trung.
Ba năm trôi qua, bọn hắn đều đã trưởng thành và thay đổi, nhưng chỉ có mỗi cái khí chất tội phạm là chẳng thay đổi chút nào…
Bên ngoài cổng trường, cha của Trương Đại Lực, Trương Phong đã đứng chờ từ sớm.
Trần Thư mở miệng nói:
- Trương thúc, tiền xe lần trước ngươi vẫn chưa trả cho ta đâu!
- …
Khóe miệng Trương Phong giật giật, nói:
- Tiểu Phương Tư, Đại Lực, đạp cái tên không biết xấu hổ này xuống cho ta!
- Thà chết chứ không chịu khuất phục!
Trần Thư gắt gao ôm lấy ghế ngồi, mặc cho hai người loay hoay như thế nào đi nữa cũng đều lù lù không động.
- Đánh chết ta cũng không xuống!
- Vậy chúng ta cũng chỉ có thể đánh chết ngươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận