Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 232: Chỉ cần có tiền, cấp S cũng có thể bị đập nát (1)

Ai biết hiệu trưởng đột nhiên vỗ bàn một cái, mở miệng nói:
- Không hề nói quá! Học sinh ngông cuồng như vậy thật sự nên để hắn ta nếm chút đau khổ!
- …
Thẩm Vô Song nhìn hai người mang vẻ mặt tức giận, hắn ta đột nhiên có cảm giác như bản thân là người ngoài ở đây.
Trần Thư thấy vậy, thừa cơ nói:
- Hiệu trưởng, ta muốn xin phép, Trần Thư ta muốn đích thân xuất chiến, san bằng Nam Giang Nhất Trung!
- Thôi bỏ đi!
Hiệu trưởng vốn đang tỏ ra tức giận đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:
- Thực lực của Nam Giang Nhất Trung rất mạnh, Lâm Tử Hiên chỉ là một học sinh thuộc top năm mà thôi.
Thẩm Vô Song ở một bên nghiêm túc lên tiếng.
- Hiệu trưởng, có thể thử một chút.
Hiệu trưởng nhướng mày:
- Thẩm lão sư, ngươi cảm thấy hắn có thể đánh thắng sao?
Nam Giang Nhất Trung chính là ngôi trường hằng năm chiếm cứ danh xưng trường học đứng đầu toàn thành phố đấy.
Thẩm Vô Song gật đầu một cái. Tuy Trần Thư làm người không đáng tin cậy, nhưng hình như cho tới tận bây giờ hắn chưa thua lần nào cả.
Trần Thư đứng dậy, bình tĩnh ung dung nói:
- Hiệu trưởng, chỉ cần có tiền, ta có thể bóp nát cả Khế Ước Linh cấp S!
- …
Hiệu trưởng hơi sững sờ:
- Tiền gì?
Trần Thư nói:
- Đánh nhau không cần thu phí sao? Lúc trước, Phương Tư tỷ muốn bao nhiêu tiền thuê thế?
Khóe miệng của hiệu trưởng giật giật, lão rơi vào trầm mặc.
Hồi đó, lão có biết ba người Phương Tư thường xuyên chơi chung với nhau. Không ngờ tỷ đệ các ngươi cùng một tính cách cả nhỉ?
Lão thở dài nói:
- Năm đó, Phương Tư đòi 1 triệu…
- Nếu ngươi thật sự có thể thắng, nhà trường sẽ cho ngươi 1 triệu!
Trần Thư gật đầu một cái:
- Nếu đã như vậy thì ta muốn lấy 2 triệu!
Hiệu trưởng cau mày, không ngờ đối phương dám hét giá như vậy, lão không khỏi nói:
- Ngươi cho rằng ngươi đắt giá hơn Phương Tư cấp S sao?
- Không không, hiệu trưởng. Thời đại bây giờ đã khác, vật giá leo thang, giá đánh lộn đương nhiên sẽ tăng gấp đôi.
Trần Thư bình tĩnh nói:
- Hiện tại trường học đang đi xuống dốc, chắc là hiệu trưởng định năm nay vượt thác đi lên. Nếu như ta có thể san bằng Nam Giang Nhất Trung thì cũng tương đương với việc nổ phát súng tiên phong, thổi vang kèn lệnh. Không những nâng cao khí thế mà còn có thể đưa danh tiếng trường chúng ta ra khắp toàn thành phố!
- Giao dịch tốt như vậy, 2 triệu có lỗ không? Không lỗ một chút nào cả!
Thẩm Vô Song và hiệu trưởng nhìn chăm chú vào Trần Thư đang chậm rãi nói, thế nhưng trong lòng bọn họ lại không hẹn mà cùng nảy lên một suy nghĩ.
Người này nhất định sẽ tỏa sáng trong tương lai!
Hiệu trưởng nhìn Trần Thư một lúc lâu, cuối cùng lão cũng mở miệng nói.
- Chỉ cần ngươi có thể đánh bại Lâm Tử Hiên trước thì ta sẽ cho ngươi 2 triệu tiền thuê!
Mặc dù Khế Ước Linh của đối phương chỉ là cấp F, nhưng chỉ riêng sự tự tin này cũng đã đủ để hơn rất nhiều người.
Chủ yếu là bây giờ Nam Giang Nhị Trung vốn đã không còn bao nhiêu danh tiếng, cho dù có thua thì cũng không có ảnh hưởng tiêu cực gì.
Trần Thư mở miệng nói:
- Lâm Tử Hiên đã thua, bị ta đánh bẹp hai lần rồi.
- …
Khóe miệng của hiệu trưởng giật giật:
- Ta đang nói đến việc dùng phương thức chiến đấu của Ngự Thú Sư.
Nếu tất cả học sinh đều giống như ngươi thì không khéo người khác lại tưởng Nam Giang Nhị Trung trở thành nơi tụ tập của bọn tội phạm mất…
- Được rồi! Vậy trước tiên lấy Lâm Tử Hiên làm đá mài dao đã!
Trần Thư đứng dậy, sải bước rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Thẩm Vô Song và hiệu trưởng liếc nhìn nhau, nhanh chóng đi theo phía sau.
Cổng Ngự Thú Quán.
- Tỉnh dậy đi!
Trần Thư nhanh chóng đánh thức Lâm Tử Hiên đang ngất xỉu.
Lâm Tử Hiên lại từ từ mở mắt ra, liếc một cái là đã nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thư.
Gần như là theo bản năng, cả người hắn ta run lên. Hắn ta dùng hai tay chống người rồi lùi về phía sau mấy mét, kinh hãi hét lên:
- Ngươi muốn làm gì!
Nhìn phản ứng tự nhiên của Lâm Tử Hiên, khóe miệng của hiệu trưởng giật giật. Rốt cuộc ngươi đã làm gì người ta vậy hả?
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, dùng giọng điệu dịu dàng nói:
- Không cần phải sợ. Trần Thư ta luôn luôn biết rõ đúng sai. Có câu nói rất hay, có bạn từ phương xa…
- Xa tới đâu cũng giết đúng không?
Trong mắt Lâm Tử Hiên tràn ngập cảnh giác, ngay sau đó hắn ta triệu hoánÂu Ảnh Thú ra.
Lúc này, hắn ta mới yên lòng, la lớn:
- Có giỏi thì đường đường chính chính đấu với ta một trận đi.
- Được! Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi! Lên đài thi đấu!
Trần Thư dẫn đầu đi vào Ngự Thú Quán trước.
U Ảnh Thú nhún một cái, nó cũng đi lên trên đài thi đấu.
Trong mắt Lâm Tử Hiên tràn đầy lửa giận:
- Nếu ngươi đã muốn tự đi tìm chết như vậy thì ta sẽ để ngươi cầu được ước thấy. Ta muốn nhìn xem thực lực Khế Ước Linh của ngươi ra sao.
Trần Thư đột nhiên mở miệng nói:
- Nhìn kìa, hiệu trưởng nhà các ngươi tới!
Lâm Tử Hiên cười khinh thường một tiếng, hoàn toàn không hề bị lung lay.
- Ngươi thật sự nghĩ ta ngốc như vậy sao, sẽ bị ngươi lừa…
Nhưng ngay lúc hắn ta đang nói chuyện, một tiếng nổ lớn vang lên.
Bùm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận