Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 661: Chú ý, đây không phải là một cuộc diễn tập! Đây không phải là một cuộc diễn tập

Hắn lập tức nghĩ đến một người nên nhanh tay lấy điện thoại ra gọi.
- Alo? Liễu lão sư, xin chào!
Tút tút tút ~
Khóe miệng Trần Thư giật giật, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Cuối cùng, sau năm sáu lần cúp máy thì cuối cùng Liễu Phong cũng không dập máy nữa!
- Không phải chứ, Liễu lão sư, ngươi cúp điện thoại của ta làm cái gì?
- Một câu “Xin chào” của ngươi khiến ta cảm thấy không có chuyện gì tốt cả!
- ...
Trần Thư khẽ ngẩn người. Con mẹ nó, đây là loại tiên đoán đỉnh cao gì thế này?
- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Liễu Phong bình tĩnh nói:
- Nói trước nhé, không có tiền đâu đấy!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nói:
- Liễu lão sư, có khi nào mà ta có thể ứng trước được tài nguyên của Học Phủ không?
- Ứng trước? Ý của ngươi là gì đấy?
- Ừm… Thì là tạm thời mượn trước, ta nhất định sẽ trả lại mà, ta thề bằng cả nhân phẩm của mình đấy!
- Nói thẳng ra thì ngươi muốn dùng miễn phí tài nguyên của Học Phủ chứ gì?
Liễu Phong lập tức hiểu rõ, nhân phẩm của tội phạm thì có giá cái rắm ấy, đây chẳng phải là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại sao?
Trần Thư nói:
- Hoặc có cái gì như kiểu vay vốn sinh viên không?
- Không phải ngươi mới vừa kiếm được hai ngàn tín chỉ sao, chừng ấy vẫn không đủ cho ngươi dùng à?
- Giờ ta đang thiếu tư cách trao đổi dược tề cấp hai!
Trần Thư thở dài rồi nói:
- Không phải Học Phủ có chút biến thái rồi hay sao? Có tín chỉ thôi còn chưa đủ à mà còn phải đặc biệt thiết lập một cái gọi là tư cách trao đổi nữa chứ!
Liễu Phong nói:
- Tiểu tử ngươi nghĩ sao chứ? Phần lớn dược tề đều phải dùng máu thịt của Quân Vương Hung Thú mới tạo ra được nên sản lượng vô cùng thấp, nếu không thì đã mở rộng từ lâu rồi!
- Liễu lão sư, nói thật, ta cũng được xem như là học bá của Học Phủ, không có học bổng hay cái gì đó tương tự sao?
Trần Thư đã giành chức quán quân hàng năm của Đấu Linh Trường ngay trong lần đầu tham gia đấy.
Hơn nữa, hắn còn giành được vị trí ấy khi mới chỉ là một sinh viên năm nhất, cấp cao tầng của nhà trường không thể nào lại không chú ý đến hắn mới đúng!
- Vốn cũng đã chuẩn bị cho ngươi chút phần thưởng rồi.
Liễu Phong cười cười rồi nói:
- Nhưng tiểu tử ngươi biết điểm tổng kết cuối kỳ của mình chưa?
Trần Thư nhíu mày rồi nói:
- Có điểm nhanh như vậy rồi à? Ít nhất ta cũng phải trong top mười chứ nhỉ?
- Nếu như đếm từ dưới lên thì ngươi thật sự nằm trong top mười đấy!
- ?
Trần Thư kinh ngạc mà nói:
- Ta xếp từ dưới lên ư?
- Hầu hết các môn đều vượt sát nút sáu mươi điểm, không phải ngươi đang khống chế điểm thi đấy chứ?
Liễu Phong lắc đầu, điểm thi đại học của Trần Thư thuộc một trong những người có điểm cao nhất cả nước cơ đấy.
Bây giờ mới có năm nhất đại học mà đã tụt dốc không phanh như vậy rồi ư?
- Ừm…
Trần Thư gãi đầu, hắn thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Không có kiến thức mà hệ thống ban thưởng nhưng hắn vẫn có thể thi qua sáu mươi điểm thì đã không tệ rồi.
- Còn những môn còn lại thì sao?
- Môn Thực Chiến ta dạy ngươi vắng thi nên không có điểm, mà kiểm tra môn Tài Liệu vậy mà con mẹ nó, ngươi lại được max điểm nữa chứ! Ta cứ có cảm giác như thể ngươi đang nhằm vào ta ấy?
Trần Thư hơi giật mình, nhưng ngược lại cũng không kinh ngạc gì cho lắm.
Hắn làm bài môn Tài Liệu thật sự rất vừa lòng đẹp ý, thông tin về những bảo vật khác nhau cứ như đã được khắc sâu vào sâu trong lòng của hắn vậy.
- Bây giờ ngươi còn muốn học bổng nữa không?
- Ừm… Vậy thì có quỹ học bổng nào dành cho những học tra không?
- Xéo đi!
Trần Thư thở dài rồi nói tiếp:
- Còn có cách nào khác để có thể nhận được tư cách trao đổi dược tề nữa không vậy?
- Cái này à, ngược lại ta còn thừa một ít đấy!
Liễu Phong bình tĩnh nói, dược tề cấp hai không có tác dụng gì với hắn ta nên tư cách trao đổi vẫn luôn bảo lưu lại để đó.
- Liễu lão sư, ta… thay mặt cả nhà ta cảm ơn ngươi!
Giọng nói của Trần Thư có chút nghẹn ngào mà nói:
- Có thể trở thành học sinh của ngài quả thực chính là phúc ba đời nhà ta, nếu có kiếp sau…
- Dừng lại! Dừng một chút!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, mẹ nó, ngươi lại một giây nhập diễn nữa rồi đúng không?
- Ba trăm tín chỉ, không cho mặc cả!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ba trăm tín chỉ cộng với hai trăm tín cần dùng để trao đổi nữa.
Một bình Nguyên Tố Dược Tề đã có giá năm trăm tín chỉ rồi, tính theo tỷ giá trao đổi giữa các học sinh thì ít nhất cũng phải tương đương với 70 triệu Hoa Hạ tệ đấy.
- Có thể rẻ hơn một chút được hay không, ta năn nỉ ngươi mà!
Trần Thư nói tiếp:
- Lão sư, sau đó ta còn phải tham gia thi đấu Ngự Thú toàn quốc nữa đấy, ta cũng chỉ là vì cố gắng giành lấy vinh quang về cho ngươi thôi mà!
Liễu Phong suy tư trong chốc lát rồi mới nói:
- Vậy thì ta giảm giá cho ngươi được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận