Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 601: Lần này ta là nhân vật chính diện đấy

Trương Đại Lực quay đầu nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn ta nói:
- Dựa thói quen từ trước đến nay, chắc chắn ngươi sẽ biến chính mình thành thành một vị sứ giả của chính nghĩa! Sau đó sẽ đào tiền của người ta chứ nhỉ!
- Ngươi cũng hiểu hắn thật đấy!
Từ Tinh Tinh giơ ngón tay cái lên rồi nói:
- Đại Lực, ngươi cảm thấy vết máu quanh miệng hắn là để làm gì?
Trương Đại Lực nhìn qua nhìn lại mà đánh giá Trần Thư rồi mới nói:
- Chẳng lẽ ngươi bị vạch trần rồi?
Trần Thư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà ngụy biện nói:
- Cái gì mà gọi là bị vạch trần chứ, hừ, ta đây gọi là bộc lộ cảm xúc thật của mình!
- Thôi dẹp đi nhé!
Ba người đồng thanh nói rồi quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.
Một tiếng sau, bốn người đã về tới khách điếm đang ở.
Từ Tinh Tinh nói:
- Ngày mai, chúng ta làm gì đây? Còn chơi tiếp nữa không?
Trần Thư nói:
- Còn chơi cái rắm ấy! Ngày mai lập tức trở về Kinh Đô!
- Sao vậy?
Trương Đại Lực có chút không hiểu, hắn ta hỏi.
- Ta nghi ngờ đợt tập kích ngày hôm nay có liên quan đến Đỗ gia, không thể ở lại đây lâu hơn được nữa!
Trần Thư giải thích nói, cho dù không phải do Đỗ gia làm thì hắn vẫn có nguy hiểm như cũ.
Dương Sa nói đàn hung thú kia là bị một tên Ngự Thú Sư Vương Cấp điều khiển, như vậy đã chứng minh rằng đối phương có sát ý đối với hắn.
Bị một tên Ngự Thú Sư Vương Cấp để mắt tới thì đã không phải là một chuyện nhỏ nữa rồi.
Thành phố Lam Hải chắc chắn không còn an toàn nữa, chỉ có ở trong Hoa Hạ Học Phủ thì hắn mới có thể yên tâm được.
Từ Tinh Tinh gật đầu rồi nói:
- Được, vậy thì rời khỏi đây thôi!
Hắn cũng phát hiện ra con Bạch Ngân Lãnh Chúa kia không giống bình thường. Nếu như nó không có sát ý với Trần Thư thì chắc chắn không có khả năng nó sẽ dừng lại giữa chừng như vậy.
Lúc đêm khuya, Dương Sa ngồi thẳng ngay ngắn trước bàn làm việc, mà trước mặt hắn ta có tám giao diện hư ảo treo lơ lửng trên không.
Hắn ta vừa trở lại văn phòng làm việc thì lập tức tổ chức một cuộc họp video với các Ngự Long Vệ còn lại.
Là một thành phố lớn cấp một, đương nhiên thành phố Lam Hải không chỉ có một Ngự Long Vệ, chẳng qua ngoài Dương Sa ra thì tám người còn lại đều chỉ là Bạch Ngân Cấp.
Một người mở miệng hỏi:
- Dương đội, tình hình hôm nay thật sự nguy hiểm như vậy sao?
- Đúng vậy, quả thực rất nguy hiểm!
Dương Sa gật đầu rồi nói:
- Nếu thật sự để cho hung thú lên bờ thì chắc chắn sẽ có số lượng lớn thương vong, nếu để cho các hung thú lọt vào nội thành thì tổn thất càng thêm không thể ước lượng được.
Một người trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi:
- Dương đội, có manh mối gì không?
Trong mắt Dương Sa toát ra vẻ lạnh lùng, hắn ta nói:
- Ta nghi ngờ là do thế lực nước ngoài gây ra, ngày mai ta sẽ trở về tổng bộ thỉnh cầu Ngự Thú Sư Vương Cấp tới điều tra việc này.
- Không chỉ có thế lực nước ngoài thôi đâu!
Lại có một người trung niên Ngự Long Vệ lên tiếng, cặp mắt của hắn ta sáng rực, hắn ta trông có vẻ suy tư rồi nói tiếp:
- Hơn nghìn con hung thú có thể đi đến phụ cận thành phố Lam Hải dễ dàng như vậy thì có khả năng là có người tiếp tay cho chúng!
- Được, ta sẽ điều tra!
Dương Sa gật đầu rồi gõ bàn một cái, kết thúc cuộc họp video.

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người lập tức rời khỏi thành phố Lam Hải, từng người trở về trường học của mình.
- Xem ra những ngày nghỉ còn lại chỉ có thể ở trong trường thôi!
Trần Thư đi đến chỗ chuyển phát nhanh của trường, xách theo các loại bao lớn bao nhỏ trở về ký túc xá.
Đây chính là các loại dược liệu và dược tề mà hắn đã mua trước đó, tất cả trị giá đến hàng chục triệu.
Tòa Học Bá Lâu vẫn vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ Vương gia đang phơi nắng ngoài cửa ra thì không thấy sinh viên nào khác cả.
- Tội phạm giết heo về rồi đấy à?
Vương gia khẽ mở hai mắt ra rồi nhìn về phía Trần Thư.
- …
Vẻ mặt Trần Thư khẽ giật mình, cái gì mà gọi là tội phạm giết heo chứ?
Hơn nữa, giết heo thì phạm pháp cái rắm ấy!
- Ngươi nói ngươi xem, tới thì tới là được rồi, còn mang theo đồ tới làm gì chứ?
Hai mắt Vương gia bừng sáng, lão nhìn về phía các loại dược liệu mà Trần Thư xách theo.
Lão khẽ ngửi rồi nói:
- Ta ngửi thấy mùi của tiền!
- …
Thân thể Trần Thư run rẩy, hắn sẽ không bị cướp đấy chứ…
Hắn nói:
- Đều là chút đồ không đáng tiền, ngài nhất định chướng mắt thôi.
Vương gia lắc đầu rồi nói:
- Thôi đi, thật là keo kiệt!
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm rồi về tới trong Học Bá Lâu.
Hắn vừa mới mở ra cửa ký túc xá thì nghe thấy tiếng phim hoạt hình Makka Pakka.
Chỉ thấy A Lương đang nằm trên ghế sô pha, bộ dáng vô cùng chán đời, trông cứ như một bộ thi thể vậy.
- A, A Lương, ngươi không đi dạy sao?
Trần Thư hỏi, đồng thời hắn còn đặt các loại dược liệu vào trong phòng.
A Lương yếu ớt nói:
- Dạy… nhưng hình như cũng không dạy…
- Ngươi nói cứ như chưa nói vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận