Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1482: Mẹ kiếp… chiến thần đạn hạt nhân gì đây (2)

- Đây chính là Đại Tiện chiến thần lẫy lừng ở cuộc thi thế giới sao?
Lão Tạp tự lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dựa theo suy đoán của hắn, Đại Tiện quái đằng xa kia chắc hẳn cũng dài hai ba trăm mét.
Quan trọng nhất, vậy mà vật này là hình cầu!
Cảm giác áp bách so với sinh vật có cùng chiều cao cao hơn gấp mấy lần.
- Hình như cũng không xảy ra chuyện gì cả?
Trong lòng Phù Ninh thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ta còn cho rằng con hàng này vừa đến sẽ lập tức xảy ra chuyện lớn chứ…
- Mọi chuyện phải nhìn tận mắt mới được.
Lão Tạp cười mỉm, nói:
- Nhưng người ta đến từ Hoa Hạ học phủ, sẽ không tùy tiện gây sự đâu.
Nhưng mà, giọng nói hai người vừa dứt, sắc mặt đột nhiên cứng đờ…
Chỉ thấy sau lưng Trần Thư, mặt biển từ từ dâng lên vầng sáng chói mắt…
- Mẹ kiếp!? Đây là…
Phù Ninh hơi giật mình, nghĩ đến hình ảnh đạn hạt nhân cực lớn được lan truyền trên mạng.
Hắn ta nuốt nước bọt, nói:
- Hắn ta sẽ không ném đạn hạt nhân chứ…
Khóe mắt Lão Tạp cũng giật giật, nói:
- Đang yên lành ném đạn hạt nhân làm cái gì? Trừ phi hắn gặp phải nguy hiểm?
- Kẻ thù mà bản thân hắn cũng không thể giải quyết được thì ném đạn hạt nhân cũng không có ý nghĩa gì!
Sắc mặt Phù Ninh ngưng trọng, khó hiểu.
Dựa theo phân tích của mọi người, uy lực của tội phạm đạn hạt nhân mãi mãi cũng không đọ được kĩ năng của Khế Ước Linh Hoàng Kim, chỉ là phạm vi lớn, hơn nữa hiệu quả trông lóa mắt thế thôi.
Lão Tạp vò đầu, nói:
- Có khả năng hắn chỉ đang rán cá không…
- ??
Phù Ninh quay đầu nhìn lại, nhà ngươi dùng đạn hạt nhân để rán cá à!?
Cùng lúc đó, theo hướng của vầng sáng bạch sắc đang dâng lên, mọi người trên đường ven biển đều nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ…
Bọn hắn đã từng nhìn thấy cảnh tượng trăng sáng mọc trên biển.
Nhưng từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ‘Đạn hạt nhân mọc trên biển’...
- Tội phạm đến rồi…
- Ta cho rằng chỉ là tin tức giả, ai biết được hắn thật sự đến rồi? Dũng cảm quá đi, vậy mà không sợ tổ chức Tam Đại!
- Hắn chưa tới nhưng sao ta vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách nhỉ…
Trên đường bờ biển, hàng nghìn người đều nhìn về phía hải vực, có cư dân bản địa cũng có các tuyển thủ Linh Trù đến từ khắp nơi trên thế giới.
Ầm ầm ầm!
Mặt trời bạch sắc mọc lên cao, cùng lúc đó có tiếng ầm vang truyền đến.
Bọn hắn đã không thể phán đoán được rốt cuộc đạn hạt nhân cách bọn hắn bao xa.
Nhưng mà có thể chắc chắn, đạn hạt nhân này thực sự rất ngầu…
Ngay lúc này, Đại Tiện chiến thần đã đến cách đường bờ biển một ki-lô-mét.
Mọi người im lặng không nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt.
Một nam sinh với nụ cười tỏa nắng đang đứng trên quả cầu lớn kim sắc, mà khoảng không trên đỉnh đầu hắn là mặt trời bạch sắc vô cùng chói mắt.
Quang mang bạch sắc lướt qua thân thể hắn, tạo ra một cảm giác rất thần thánh…
Vương Cấp Ngự Thú Sư Phù Ninh cũng trợn tròn mắt, theo bản năng lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp… chiến thần đạn hạt nhân gì đây…
Một lát sau, Trần Thư cưỡi Slime bay lại gần đường bờ biển, đến trước hai vị Đại Vương Cấp Ngự Thú Sư ngay tại thời điểm gần nhất có thể.
- Phù Ninh tiền bối, Tạp Kha tiền bối.
Trần Thư mỉm cười, tư thái rất hiên ngang lỗi lạc.
Tuy hắn chỉ là Bạch Ngân Cấp, thế nhưng ở một phương diện nào đó, thân phận của hắn còn cao hơn Vương Cấp Ngự Thú Sư nhiều.
Ở trên mạng có một câu nói: Trên Lam Tinh có thể có hàng trăm Vương Cấp Ngự Thú Sư thế nhưng lại chỉ có một tội phạm Nam Giang thôi.
- Đến rồi à?
Hai người họ miễn cưỡng quay đầu lại, nhìn về phía chàng trai trước mắt.
- Thứ đó.
Phù Ninh chỉ vào cái mặt trời màu trắng ở đằng xa, ánh mắt có vẻ đang muốn hỏi Trần Thư.
- Hửm?
Trần Thư ngoảnh đầu lại, hắn cũng đã nhìn thấy quả bom của mình, thế nhưng lại không ngờ nó vẫn chưa biến mất.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ờm… đó là phong cảnh độc đáo của Nam Thanh Quốc sao?
- ???
Phù Ninh thấy hơi kinh ngạc, cái chiêu cắn ngược lại người khác gì vậy kìa?
Hơn nữa, ở quê nhà ngươi dùng bom để làm phong cảnh đặc sắc à?
- Đẹp phết đấy.
Trần Thư gật gù khen ngợi, không hề nhắc đến bản thân dù chỉ một chữ.
Vùng biển mà hắn ném bom cho dù không thuộc lãnh địa của Bắc Linh Thất quốc nhưng mà lại gần Thất quốc, cũng đồng nghĩa với việc ném vào cửa nhà người ta.
Ném bom vào cửa nhà người ta, đúng là hơi không lễ phép, ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của mình.
- Dọc đường không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
Phù Ninh không hỏi nữa. Đối phương không muốn trả lời thì có hỏi cũng không ra được đáp án. Hơn nữa còn có khả năng là sẽ bị lừa.
Bản lĩnh nói linh tinh của tên này cũng vô lý như năng khiếu ngự thú của hắn vậy.
- Một vài tên lâu la thôi, không đáng nói.
Trần Thư lắc đầu, nói.
- Có hai tên Hoàng Kim Cấp của Thánh Ngự Hội, hai sát thủ Ám Tổ của tổ chức Ám Dạ và Đại Chủ Giáo có năng lực không gian thôi.
- !!!
Hai người họ thấy sững sờ, khi nghe thấy từ Đại Chủ Giáo là họ đã không kiềm chế được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận