Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 143: Muốn đụng tội phạm Nam Giang ta một chút? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nam sinh nắm lấy ống tay áo Trần Thư, nói:
- Không phải đâu, ta là học sinh, ta chỉ là đi làm thêm dịp hè thôi.
- Làm thêm gì chứ? Làm thêm mà làm bệnh nhân tâm thần à? Có phải ngành này hiện đang phát triển rầm rộ không?
Trần Thư bối rối hất tay hắn ra.
Mạch não của hắn tuy rằng có khác người thường, nhưng hẳn là vẫn bình thường, đương nhiên là hắn rất sợ khi gặp phải bệnh nhân tâm thần thật.
- Tiểu ca, ta đúng là học sinh thật mà, đi làm kiếm thêm thu nhập thôi!
Nam sinh níu Trần Thư lại, quay sang nói với tài xế:
- Bác tài, khóa kín cửa lại, hôm nay đừng ai mong xuống xe được.
- Ngươi đúng là bệnh thật rồi.
Trần Thư nhất thời không nói nên lời.
- Ta đây không phải sợ ngươi bỏ chạy sao, lỡ ngươi không trả tiền rồi tài xế bắt ta trả thì sao?
Đừng vội nhìn qua vẻ bề ngoài dịu dàng kia, năng lực của hắn cũng chẳng phải dạng vừa.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Trần Thư cũng không xuống xe được, tài xế cũng sợ Trần Thư không trả tiền nên trên đường đi cũng không dừng lại.
- Thôi được rồi! Ta chịu thua! Ta chịu thua!
Trần Thư thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, cũng có thể nói là hết sức ly kỳ.
Đầu tiên là ta gặp phải hai tay sai do Tô Hàn phái tới, tiếp đến lại bị cảnh sát thẩm vấn, rồi trên đường về nhà lại gặp phải một bệnh nhân tâm thần.
Nửa giờ sau.
Trần Thư thở dài, nói:
- Ta tới nơi rồi, giờ ta có thể xuống xe được chưa?
Tài xế rốt cuộc dừng xe, Trần Thư trả tiền xe, chuẩn bị xuống xe.
- Ca, ta tên là Từ Tinh Tinh, làm quen chút nha, có lẽ trong tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại.
- Dẹp đi, cả đời ta cũng không muốn gặp lại ngươi.
Trần Thư vội mở cửa xe, chạy một mạch về nhà.
- Ba mẹ, ta về rồi đây!
Ba mẹ Trần Thư vừa khéo đang ăn cơm tối.
Ba Trần Bì đứng dậy nhìn ra cửa, nói:
- Không có truy binh à?
Trần Thư không còn gì để nói
- Ba, người có ý gì đây? Ta cũng đâu phải là tội phạm đào tẩu!
Hắn chợt nhớ ra điều gì, rồi nói thêm:
- Hôm nay, mặc dù không bị binh lính truy đuổi nhưng ta lại gặp phải bệnh nhân tâm thần.
Ba Trần Bì nói:
- Bạn cùng giường của ngươi? ?
Vẻ mặt Trần Thư gượng cười:
- Haha…
- Thoạt nhìn tâm trạng ngươi có vẻ tốt đấy nhỉ.
Ba Trần Bì thở phào nhẹ nhõm.
Trần Thư ngồi vào bàn ăn, múc hẳn một bát cháo đầy, nói:
- Về đến nhà mình mà, tâm trạng nhất định phải tốt lên chứ.
Mẹ nói:
- Chúng ta còn tưởng ngươi vì chuyện của Đại Lực mà buồn rầu kia đấy.
Trần Thư nhíu mày đáp:
- Đại Lực hả? Không phải hắn thi đậu Đại học Linh Trù Kinh Đô rồi sao? Sao ta lại phải khổ sở ?
Ba Trần Bì thở dài:
- Thì cũng chính vì hắn thi đậu đó, ba người các ngươi chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, mà Phương Tư và Trương Đại Lực lại ưu tú như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh tâm lý không công bằng.
- Tuy chúng con đều là tân binh nhưng ít nhất thì tâm trạng vẫn tốt đấy.
Trần Bình vỗ vai hắn nói:
- Chỉ cần người có tâm trạng tốt, ắt sẽ sống lâu thôi, người cười cuối cùng mới là người cười tốt nhất.
-Cha, người thật biết an ủi người khác…
Trần Thư tiếp lời:
- Hơn nữa ta đã tích góp được khá nhiều tiền, nếu ta chịu khó chăm chỉ thì sau này có khi hai người bọn họ còn phải nhờ vả ta ấy chứ.
Trần Bình nói:
- Xong rồi, tâm trạng ổn định nhưng tinh thần thì hơi có vấn đề.
- ...
Trần Thư chỉ biết lặng câm, cắm mặt ăn cơm.

Ngày hôm sau, Trần Thư chuẩn bị bế quan một ngày để chỉnh đốn tâm tình
Nào ngờ sáng sớm có điện thoại gọi đến.
- Số lạ? Đã bị 9999 người tố cáo là kẻ lừa đảo!
Trần Thư liền nhếch mép, vậy mà vẫn không đổi số, ngươi cũng lớn gan thật.
Hắn nhấc máy, không để đầu dây bên kia kịp lên tiếng, hắn đã rào trước nói.
- Bạn học cũ, ái chà, có phải ngươi muốn giết ta?
- Không phải chứ, ngươi biết ta là ai nên mới gọi ta là bạn học cũ.
- Ngươi không nhận ra giọng ta à? Ngươi đúng là người hay quên mà, là ta, Lão Triệu đây!
Trần Thư cười nhếch mép, hỏi:
- Lão Triệu, tin Lão hay là tin Triệu?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, mới nói:
- Ngươi chẳng thay đổi mấy nhỉ, vẫn cứ hay thích đùa như vậy.
Trần Thư nói:
- Haha, ta chọc ngươi thôi, ai chứ Lão Triệu ngươi làm sao ta quên được chứ.
Hắn đảo tròng mắt, hỏi lại:
- À phải rồi, dạo này ngươi làm gì đấy?
- Ta ấy hả, dạo gần đây ta làm huấn luận viên thể hình, nhưng không hiểu sao tiền vẫn không đủ tiêu, muốn thử đầu tư kinh doanh một chút, ta đang tìm đối tác đây.
- Thôi bỏ đi nha, Lão Triệu, ta nhớ không lầm thì từ nhỏ ngươi bị chứng giật kinh phong, thỉnh thoảng còn hay ngã xuống đất co giật, miệng sùi cả bọt mép, sao mà ngươi làm huấn luận viên được? Dạy người ta cách co giật chắc?
- ...
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu.
Trần Thư nén nhịn cười, hắn có thể hình dung được vẻ mặt của người ở đầu dây bên kia đang biến sắc.
- Này…Này… Ngày nay trình độ y học tiên tiến mà, ta còn không khỏi được sao?
- Vậy là chữa khỏi rồi à? Vậy ta chúc mừng, chúc mừng ngươi nha.
- Thôi không nhắc lại chuyện cũ nữa, giờ chúng ta bàn chuyện đầu tư chứ nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận