Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 472: Ta chỉ là dọa dẫm cái mông của nó một chút

Trừ phi bọn họ có thể vẫn luôn bay trên trời. Nhưng nếu bọn họ làm vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp hung thú bay. Đến lúc đó sẽ gặp phải nguy hiểm!
Trần Thư hỏi:
- Không thể bay lên trên nữa sao?
Chỉ cần kéo giãn khoảng cách giữa hai bên thì Độc Hạt Lãnh Chúa sẽ không thể tiếp tục khóa chặt mục tiêu được nữa.
- Không được. Trong Hoạt Mộc Đầm Lầy không thể bay lên quá cao, nếu không sẽ gặp phải luồng khí độc.
Phương Tư lắc đầu, nói:
- Bay về phía trước đi, dùng mấy con hung thú còn lại chặn chân nó.
Mọi người đều gật đầu, chuyện đã đành nên chỉ có thể làm vậy.
Trần Thư hét xuống phía dưới, hy vọng đối phương có thể tha cho bọn họ.
- Ngươi đừng đuổi nữa. Nó vốn đã như vậy rồi, chờ chúng ta chữa khỏi cho nó sẽ trả lại cho ngươi!
- …
Khóe miệng bốn người giật một cái, cả bốn cùng quay lại nhìn.
Ngươi nói lời này, ngươi tin sao?
Đây là chà đạp trí thông minh của Độc Hạt Lãnh Chúa xuống đất mà!
Quả nhiên, Trần Thư vừa nói xong thì Độc Hạt Lãnh Chúa lập tức trở nên càng tức giận hơn, nó càng hạ quyết tâm muốn truy sát đến cùng.
Đúng lúc này, phần đuôi của Biến Dị Độc Hạt dần dần biến thành một màu đen thâm thúy.
Trần Thư hơi mỉm cười.
- Hoàn thành thăng cấp?
Chỉ thấy Husky nhảy tới nhảy lui, trực tiếp tung kỹ năng vào đầu nó.
Một lát sau, Tân Độc Hạt Lãnh Chúa đã tử trận, cái chết vô cùng thê thảm.
Trần Thư lại hét lên:
- Ngươi có thể yên tâm, nó chết một cách bình yên, không đau đớn!
Đồng thời, hắn còn giơ cái đầu nát ra cho Độc Hạt Lãnh Chúa ở phía dưới xem…
Đôi mắt của Độc Hạt Lãnh Chúa đỏ tươi, chiếc đuôi độc vung vẩy điên cuồng, tàn phá vô số cây cối.
Hiển nhiên, nó có chút mất lý trí!
Sống nhiều năm như vậy, nó chưa gặp người nào hèn hạ đến thế…
- Ngươi đừng nói nữa!
Bốn người cùng nhau tiến lên rồi bịt chặt miệng của Trần Thư.
- Ưm ưm ưm ~
Trần Thư không ngừng giãy dụa, hắn đã không thể mở miệng nói gì nữa.
Phương Tư nói ra:
- Ngươi hứa không nói thêm lời gì nữa thì chúng ta buông ra.
Trần Thư lập tức vội vàng gật đầu.
Lúc này, mọi người mới chịu buông tay ra, đồng thời, bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Thư, sẵn sàng bịt miệng hắn bất cứ lúc nào.
Trần Thư tủi thân nói:
- Không phải, ta chỉ muốn làm nó tức chết…
Mọi người bĩu môi.
- Thôi dẹp đi!
Nếu lại để cho Trần Thư nói tiếp thì trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trần Thư lắc đầu, yên lặng đi về phía sau đội.
Thấy hắn không nói thêm gì nữa thì bốn người đều nhẹ nhàng thở ra.
Một lát sau.
Hai mắt của Tật Phong Tước đang bay vô cùng nhanh bỗng trừng một cái, như thể điều gì đó khó tin đã xảy ra.
Chỉ thấy tốc độ của nó đột nhiên tăng vọt lên.
Những người còn lại đều kỳ quái mà nhìn lại.
Phương Tư nói:
- Thanh Di, Tật Phong Tước của ngươi bay nhanh hơn rồi à?
Ninh Thanh Di cũng ngây ngẩn.
Nàng ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Trần Thư đang ngồi chồm hổm. Nàng ta trợn to hai mắt, trở nên vô cùng sửng sốt.
- Má nó, ngươi là biến thái đấy à?
Mấy người Phương Tư cùng nhau quay lại nhìn, không rõ xảy ra chuyện gì.
- Ừm… Ta chỉ là dọa dẫm cái mông của nó một chút…
Trần Thư đã nhổ lông đuôi của Tật Phong Tước, trong tay hắn cầm đuôi của con Độc Hạt kia.
Hắn không đâm đối phương mà chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ chiếc đuôi Độc Hạt sắc nhọn vào mông nó…
Đây cũng là ý tưởng mà hắn lấy từ Biến Dị Lôi Điểu của Từ Tinh Tinh.
Nếu làm như vậy với chỗ phao câu của Lôi Điểu thì tốc độ của nó chắc chắn sẽ tăng vọt.
- Mẹ nó, mạch não ngươi đang nghĩ gì thế?
Phương Tư cũng nhìn lại, nàng không ngờ Trần Thư lại không giống người bình thường đến thế.
Điều quan trọng nhất là tốc độ của Tật Phong Tước đã thực sự trở nên nhanh hơn…
Trong lúc mọi người ở đây đang nói chuyện, bọn họ đã kéo giãn khoảng cách với Độc Hạt Lãnh Chúa.
Cuối cùng, đã thành công thoát khỏi nó!
Mọi người nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng, sau ba giờ bị đuổi theo thì bọn họ cũng đáp xuống mặt đất.
- Hô hô ~
Lúc này, Tật Phong Tước đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Ánh mắt của nó nhìn về phía Trần Thư giống như đang nhìn một ác ma.
Nếu như hắn thật sự đâm mông nó, có lẽ nó sẽ có bóng ma tâm lý đấy.
Điểm quan trọng nhất là con hàng Trần Thư này vẫn luôn không đâm, cứ dùng đuôi Độc Hạt xoa mông nó, bất kỳ ai gặp phải cũng sẽ suy sụp tinh thần mất.
Ninh Thanh Di không ngừng an ủi Tật Phong Tước, ánh mắt u oán nhìn về phía Trần Thư.
Trần Thư xua tay, ra dáng vô cùng khiêm tốn.
- Ninh học tỷ, không cần khen ta, ta cũng chỉ là cái khó ló cái khôn, đều là do may mắn mà thôi.
- …
Trong khi mọi người đang nói chuyện, vẻ mặt của Kiều Nguyệt đột nhiên thay đổi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nàng ta nói:
- Hình như chúng vừa thoát khỏi hang hùm lại lọt vào ổ sói rồi…
Ma Nhãn Ô Nha mới phóng ra kỹ năng điều tra thì lập tức phát hiện ra được luồng khí tức cường đại.
Phương Tư nhíu mày, mở miệng hỏi:
- Lại là Bạch Ngân Lãnh Chúa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận