Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 127: Xe cứu thương còn phải do chính mình tự kêu … (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trong nháy mắt cửa lớn mở ra, Phương Tư ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy mặt đất phía trước tràn đầy máu, mà Trần Thư cùng Trương Đại Lực đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Một màn này làm cho đôi mắt nàng trong nháy mắt đỏ lên, cơn giận trước nay chưa từng có dâng lên, làm cho đại não nàng gần như nổ tung.
Phương Tư đạp hai chân, chợt xông lên, đạp ra một cước toàn lực.
Chu Hiên lập tức ý thức được có người đến, không nhìn thương thế của Trần Thư nữa mà xoay người muốn phòng ngự.
Mặc dù đều là thân thể trải qua cường hóa nhưng Chu Hiên rõ ràng không bằng Phương Tư, trực tiếp bị một cước đá bay ra mấy thước.
- Chờ đã… Ta…
Vẻ mặt Chu Hiên cả kinh, thật không ngờ người tới mạnh như vậy, vội vàng muốn giải thích cái gì đó.
- Chết đi!
Giờ phút này hai mắt Phương Tư đỏ lên, tức giận đã khiến nàng mất đi lý trí.
- Rống!
Chu Hiên trong lòng biết không phải là đối thủ, lập tức làm cho Liệt Địa Tượng chớp nhoáng đánh tới, muốn ngăn cản đối phương.
Phương Tư căn bản không quay đầu lại nhìn, không gian phía sau đột nhiên vỡ tan.
Một con Viêm Long cả người nóng rực xuất hiện.
Toàn thân nó đỏ thẫm, thân thể dài chừng mười thước, không ngừng vỗ cánh, nhiệt độ cao nóng hừng hực bao trùm Ngự Thú Quán.
Gầm lên!
Xích Viêm Long phảng phất cảm nhận được chủ nhân phẫn nộ, hai mắt tràn ngập sát ý đáng sợ, trong miệng đột nhiên ngưng tụ một viên hỏa cầu.
Ầm ầm!
Liệt Địa Tượng trong nháy mắt bị hỏa cầu đập trúng, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Tốc độ của Xích Viêm Long cực nhanh, bốn móng vuốt sắc bén đột nhiên đánh úp, xé rách lớp da của Liệt Địa Tượng, rất nhiều máu tươi phun ra.
Huyết mạch của hai người căn bản cũng không phải là cùng một cấp bậc,
Huống chi Xích Viêm Long là Khế Uớc Linh thuộc về bồi dưỡng hoàn mỹ, chỉ cần là dược tề phù hợp thì sẽ nuốt đầy toàn bộ.
Nếu lấy giá trị dược tề đổi thành Hoa Hạ tệ, ít nhất là mấy chục triệu.
Phần lớn học phần của Phương Tư đều dùng để bồi dưỡng Xích Viêm Long, thực lực tuyệt đối không phải Khế Uớc Linh bình thường có thể so sánh.
- Mẹ kiếp! Thế nào mà có thể mạnh mẽ như vậy!
Trong lòng Chu Hiên đã hoàn toàn hoảng hốt, cùng là Hắc Thiết Cấp Ngự Thú Sư , nhưng hắn ta lại hoàn toàn bị đối phương đánh.
Phương Tư lại một quyền đánh tới, hai tay Chu Hiên thậm chí còn xuất hiện một âm thanh nứt xương.
Trong phút chốc, hắn ta triệu hoán ra Khế Ước Linh thứ hai của mình.
Một Kim Điêu toàn thân đen kịt đột nhiên xuất hiện!
Chu Hiên vội vàng đi tới lưng Kim Điêu, tốc độ Kim Điêu cực nhanh, trong nháy mắt đã thoát khỏi Phương Tư, đi tới bên cạnh Chu Đại Bạch.
Hai người đã chuẩn bị đáp lấy Kim Điêu rời đi, nếu tiếp tục ở lại, tuyệt đối sẽ cửu tử vô sinh.
Về phần bốn hộ vệ ngã xuống đất, có ai còn rảnh quan tâm à!
Nữ tử trước mắt đã hoàn toàn phát điên rồi.
- Chết đi!
Lửa giận trong mắt Phương Tư nóng rực, triệu hoán ra Khế Ước Linh thứ hai.
Trong phút chốc, không gian vỡ vụn, lại là một con rồng!
Gầm!
Một con rồng lớn bay lượn giữa không trung, toàn thân nó đều là vảy màu băng lam, đôi con ngươi cũng là một màu xanh thăm thẳm.
Trong miệng của nó không ngừng phun ra sương khói, ngoại hình của nó rất giống với Xích Viêm Long, nhưng thuộc tính của chúng nó hoàn toàn khác biệt.
Đó là một con Băng Sương Cự Long cấp S!
Chu Hiên quay đầu nhìn nó, thân thể lập tức chấn động, xém chút nữa là ngã khỏi khỏi lưng con Kim Điêu luôn rồi.
Chết tiệt, rốt cuộc Chu gia đã chọc tức ai vậy!
Hai Khế Ước Linh hệ Long cấp S, chắc chắn phải là những tài năng hàng đầu của Hoa Hạ học phủ!
Đôi mắt Băng Sương Cự Long vừa lập loè lam quang, sương khói lạnh như băng lập tức bay về phía hắn ta, tốc độ nhanh đến khó tin.
Kim Điêu nháy mắt liền bị sương khói bao trùm, chỉ trong chớp mắt, cả người nó trở nên cứng ngắc, sức mạnh hai cánh bị khống chế, tốc độ cũng chậm đi rất nhiều.
Xích Viêm Long thừa cơ hội bay tới, hất tung Kim Điêu lên không trung.
Ầm!
Hai chú cháu Chu Hiên ngay lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng lúc này họ đâu còn quan tâm thân thể đang đau đớn kịch liệt ra sao, cái họ chú ý là con Xích Viêm Long trên cao đang cúi đầu nhìn xuống hai người họ.
Ánh mắt nó thờ ơ khiến lòng người phát lạnh, miệng nó lại không ngừng phun ra hơi nóng khiến người ta khó mà chịu nổi.
Chỉ cần Phương Tư ra lệnh, hai người họ chắc chắn mất mạng!
Đừng! Đừng! Phương Tư tỷ! Chúng ta không sao!
Thời gian hai bên giao chiến rất ngắn, lúc này Trần Thư mới phản ứng lại.
Thật sự là hai Khế Ước Linh của Phương Tư làm cho người khác phải run sợ.
“Ôi… Chúng ta đều không sao cả.”
Trương Đại Lực cũng đứng dậy, tuy là ăn đòn không ít, nhưng trừ hai cánh tay bị đau ra thì không có vấn đề gì đáng lo.
Phương Tư đột nhiên quay đầu, ánh mắt kinh ngạc, đi tới bên cạnh hai người họ.
Các ngươi thật sự không có việc gì?
Nàng không ngừng quan sát bọn họ, lo lắng dò hỏi.
Trần Thư giải thích:
Toàn là máu giả …
Phương Tư hít vào mấy cái, sau đó nàng nhanh chóng phát hiện, quả thật máu tươi thì nhiều mà mùi máu thì rất nhạt.
Phương Tư hít sâu một hơi, hai mắt nàng ươn ướt, hét lớn:
Hai đứa ngu ngốc làm ta sợ muốn chết, có biết không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận