Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1687: Tội phạm nghiệp dư gặp tội phạm chuyên nghiệp (2)

Không thèm để ý phản ứng của tên kia, Trần Thư lại quay sang hỏi Lưu Hán :
- Lưu ca, có chuyện gì thế?
Nhìn thấy thực lực của Trần Thư mạnh mẽ như thế, Lưu Hán thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới giải thích :
- Chuyện là như thế này….
Trần Thư khẽ vuốt cằm, rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Vì có quá nhiều người tị nạn mắc kẹt ở bang Ước Nhĩ Lợi Châu, dẫn đến tình trạng khách điếm cung không đủ cầu, giá thuê phòng lập tức tăng lên gấp hơn mấy chục lần so với ngày thường.
Việc tìm kiếm chỗ ở cho hơn năm ngàn người của Hoa Quốc đương nhiên trở thành một vấn đề khó khăn.
Người của Gia tộc Hắc Ám Thiên Sứ đã chủ động ra mặt giải quyết vấn đề này, còn cung cấp cả phòng của người trong tộc cho bọn họ.
Còn về tiền phòng thì bọn họ chỉ nói đến lúc rời đi phải trực tiếp thanh toán cho Gia tộc Hắc Ám Thiên Sứ.
- Nếu đã như vậy, thanh toán tiền phòng cho bọn họ luôn thôi.
Trần Thư không thèm để ý, nói :
- Không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà xảy ra xung đột.
- Vẫn là Tội phạm ca hiểu biết lí lẽ.
Nam tử nghe thế vui mừng quay sang Lưu Hán, nói:
- Lưu Hội trưởng, phiền ngươi trả tiền cho chúng ta.
- …
Sắc mặt Lưu Hán khó coi, cúi đầu nhìn Trần Thư nói :
- Nhưng bọn họ đòi hai trăm ba mươi chín triệu.
- ??
Trần Thư ngớ người, vô thức thốt lên hỏi :
- Bao nhiêu cơ?
Lưu Hán thở dài nói :
- Hai trăm ba mươi chín triệu.
- Con bà nó!!
Trần Thư nhịn không được phun ra một câu chửi bậy.
Chỉ nghe, Lưu Hán sau đó lại nhẹ giọng bổ sung :
- Vừa hay tương đương với toàn bộ tài sản của hơn năm ngàn người chúng ta!
- ....
Trần Thư nghe thấy con số kia, nhịn không được cười lớn, nội tâm phun trào :Liên Minh cmn thật biết kiếm tiền, một phân tiền cũng không tha. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao hai bên lại tranh chấp gay gắt đến như vậy rồi, thì ra là gặp phải thổ phỉ sao?
Dù sao thì Lưu Hán cũng không phải kẻ chuyên gây chuyện nên bị thiệt là điều đương nhiên.
Nam nhân kia lại nói :
- Tội phạm ca, nếu ngươi đã đến đây, thì hãy trả lại công bằng cho Gia tộc bọn ta?
Trần Thư nhìn hắn ta với ánh mắt kì lạ, cười ẩn ý nói :
- Hình như ngươi không biết ta thì phải?
Đây gọi là Tội phạm nghiệp dư gặp Tội phạm chuyên nghiệp ư? Đúng là ý trời mà!
- Đương nhiên có nghe nói rồi.
Kẻ kia có vẻ không để ý đến khí thế mạnh mẽ của Trần Thư, thờ ơ nói :
- Dù ngươi là ai cũng phải thuận theo quy tắc.
- Quy tắc?
Hai mắt Trần Thư khẽ híp lại, bề ngoài vẫn duy trì sự bình tĩnh. Đối phương kiêu ngạo như thế, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến.
Hắn ta còn cho rằng sẽ khá thuận lợi nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố.
- Đúng thế, quy tắc.
Nam tử Gia tộc Hắc Ám Thiên Sứ càng nói càng ngạo mạn:
- Các ngưởi ở trong địa bàn của Gia tộc Hắc Ám Thiên Sứ thì phải tuân theo quy tắc của chúng ta.
- Xin lỗi, bọn ta cũng có quy tắc của chính mình.
Trần Thư nhún vai, quay sang nói với Lưu Hán :
- Lưu ca, cứ dựa theo giá tiền phòng bình thường mà thanh toán cho bọn họ.
Nói xong lại quay sang đám đông, lớn tiếng nói :
- Các vị, mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
- Rời đi?
Người kia nghe thế cười lạnh :
- Trần Thư, ta biết thực lực ngươi cường đại, lại có Thần kĩ Không gian, Vương Cấp Ngự Thú Sư e rằng cũng không thể bắt được ngươi.
- Nhưng còn những người khác e rằng…..
- hử?
Trần Thư híp mắt nhìn hắn ta, sát khí không kìm được mà tuôn ra :
- Ngươi…
Thân thể nam tử Ám Thiên Sứ khẽ run lên, chỉ cảm thấy trái tim dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cảm giác hít thở không thông ập tới.
Áp lực mà Trần Thư mang đến thực sự rất lớn.
Lúc này, trong đại sảnh dường như xuất hiện tiếng gào thét của hung thú, tràn đầy sự không can tâm và thù hận.
Sắc mặt mọi người sững lại, mơ hồ nhìn thấy vô số hung thú xuất hiện xung quanh thân hình của Trần Thư, dù thân thể không còn toàn vẹn nhưng toàn bộ đều có uy ấp của Quân vương.
Người trước mắt, rốt cuộc đã giết hung thú gì?
Không chỉ hắn ta, ngay cả những người khác trong đại sảnh cũng nhịn không được mà lùi bước, không dám tiến lại gần Trần Thư.
- Ngươi.. đang uy hiếp ta.
Đôi mắt Trần Thư sắc bén, thờ ơ tiến lên một bước.
- Ta….
Lúc này sắc mặt nam tử kia sợ hãi, thực sự không dám hiểu, tại sao người trước mắt sao lại đáng sợ như vậy.
Rõ ràng hắn ta cũng là Ngự thú sư Hoàng Kim Nhị Tinh.
Nhưng đứng trước mặt Trần Thư chỉ cảm thấy hai người không căn bản cùng đẳng cấp.
- Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Jones mà thôi….
Dường như vì giảm bớt áp lực của bản thân mà hắn ta liên tục nói:
- Tộc trưởng vương cấp ngự thú sư!
- Jones?
Vẻ mặt Trần Thư tràn đầy sát khí, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức tiến lên giẫm nát người đối diện, nhưng thực ra trong lòng hắn cực kì bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận