Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 488: Ngươi đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? (2)

- Ngươi đừng có nói là không mua!
- Ngươi đừng có nói là không mua!
Hai người trăm miệng một lời, dự cảm bất thường ngay lập tức được xác nhận.
- Ôi trời ơi! Làm sao ta lại quen biết các ngươi chứ?
Phương Tư xoa trán, chỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Hai người tinh thần phấn khởi đi tới sân bay, nhưng bọn họ lại không mua vé?
Hai người làm sao dám!
Phương Tư lắc đầu, nói:
- Các ngươi định quay lại sao?
- Bỏ đi, mua vé bằng tiền mặt.
Hai người bọn họ đeo túi xách lên, đi về phía sân bay Kinh Đô.
May mắn thay, vé đến thành phố Đại Hưng chưa bán hết, hai người bọn họ nhanh chóng giải quyết thủ tục đăng ký, thành thành thật thật chờ đợi ở sảnh chờ.
Ngay trước mặt bọn họ, có một đôi tình lữ đang rất thân mật.
Nữ sinh thẹn thùng nói:
- Honey, ngươi có thấy ta đẹp không?
Nam sinh hơi giật mình, vẻ mặt khó xử:
- Đừng nói những lời tổn thương như vậy!
Trần Thư và Trương Đại Lực liếc nhìn nhau, đã nhịn không được mà muốn cười.
- Nói!
Nữ sinh rõ ràng có chút không vui.
Nam sinh nghiêm túc nói:
- Rất đẹp! Cực kỳ đẹp!
Như vậy nữ sinh mới nhoẻn miệng cười, nói:
- Có phải ngươi sợ ta tổn thương nên mới nói như vậy không?
- Ta sợ ngươi sẽ làm ta tổn thương!
Nam sinh hơi tách ra, một mặt cảnh giác.
Nũ sinh trợn to hai mắt, lập tức lấy điện thoại ra, giống như giận dỗi nói:
- Alo! Cục cảnh sát? Bạn trai ta là tội phạm truy nã!
- Chết tiệt, ngươi điên rồi à!
Vẻ mặt nam sinh chấn động, trong mắt hiện lên sự bối rối, lập tức muốn giật lại điện thoại.
Ngay lúc này, bên cạnh đôi tình lũ có một nam sinh đội mũ lưỡi trai.
Tuổi của hắn ta chỉ khoảng mười tám, nhìn trông có vẻ non nớt.
Nhưng khi hắn ta nghe thấy ‘tội phạm truy nã’, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Nam sinh lẩm bẩm một câu:
- Lại có tiền thưởng sao?
Trong chốc lát, nhìn thấy hắn ta đột nhiên xuất thủ, một chiêu liền chế phục được nam sinh!
Tuy rằng thể chất của hắn ta không phải là Hắc Thiết Cấp, nhưng chắc chắn hắn ta đã rèn luyện kỹ năng chiến đấu.
- Tại sao ngươi lại đụng vào bạn trai ta?
Nữ sinh thần sắc giật mình, ngay lập tức đến bên cạnh bên nam sinh.
- Tội phạm truy nã mà ngươi cũng dám lại gần?
Nam sinh đồi chiếc mũ lưỡi trai thần sắc lãnh đạm, bộ dạng bất cận nhân tình.
- Không phải, bọn ta chỉ đùa chút thôi.
Nữ sinh tỏ vẻ hốt hoảng, liền lấy ra thẻ căn cước của nam sinh ra.
Nam tử kia có chút sững sờ, nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trong lòng có chút luống cuống.
Dường như bản thân ta đã mắc sai lầm…
Hắn ta hắng giọng, nói:
- Thẻ căn cước có đáng tin cậy không? Đầu năm nay ngay cả phù hiệu của Ngự Long Vệ cũng bị bọn trộm giả mạo!
Trần Thư thần sắc khẽ giật mình, ngươi đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?
Trần Thư không có mở miệng, mà khoanh hai tay ôm ngực, tâm tình xem náo nhiệt.
Chỉ nhìn thấy nam sinh đội mũ lưỡi trai lấy ra từ trong túi một cái máy đọc thẻ, lướt qua khuôn mặt của đối phương.
Ban đầu hắn chỉ muốn hạ mình một bước.
Nhưng nào ai biết rằng dụng cụ kia lại xuất hiện âm thanh ‘tích tích’.
- Chết tiệt! Thật sự là truy nã tội phạm?
Hắn trợn tròn hai mắt, trực tiếp chế phục người kia.
Tội phạm truy nã lúc này thần sắc tái mét, trong ánh mắt đầy tuyệt vọng và bi thương.
Mẹ nó, ta đã làm gì chứ?
Hắn ta đã lẩn trốn trong nhiều năm qua, thậm chí đều trải qua cuộc sống của một người bình thường.
Bạn gái gọi một cuộc điện thoại liền trực tiếp bị bắt?
Trần Thư và Trương Đại Lực liếc nhìn nhau, chuyện nhảm nhí gì đây?
Không ngờ là đào phạm thật!
- Ngươi đứng yên không được phép động đậy!
Nam sinh đội mũ trông thần sắc lạnh nhạt, chỉ vào nữ sinh đang sững sờ.
Hắn nghi ngờ rằng danh tính của đối phương cũng đáng nghi.
Trong lòng nữ sinh có chút hưng phấn, vừa định bước tới, một bàn tay đè lên vai nàng ta.
- Ngươi đứng yên ở đó đợi là được!
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, với thân thể Hắc Thiết Cấp có thể dễ dàng chế phục đối phương.
Ánh mắt nam sinh hiện vẻ cảm tạ, không ngờ lại gặp được những người dân nhiệt tình hỗ trợ.
Đồng thời cùng lúc đó, hắn đã trực tiếp gọi điện thoại.
- Alo, Lưu Đội! Ta mới bắt được một tên tội phạm truy nã ở sân bay Kinh Đô!
Khoảng nửa tiếng sau.
Hai người mặc đồng phục của Trấn Linh Cục đến sân bay và cuối cùng đã xác nhận danh tính của nhau.
Nam sinh thực sự là một tội phạm truy nã, còn nữ sinh chỉ là một công dân hợp pháp, có lẽ là bị lừa gạt.
- A Lương, làm tốt lắm!
Vị nam tử trung niên dẫn đầu vỗ vai nam sinh, trong ánh mắt có phần khen ngợi.
Không hổ danh là một ngôi sao mới của Trấn Linh Cục, tuy chỉ là kiêm chức, nhưng đã giải quyết được rất nhiều vụ án lớn.
Thậm chí còn giúp bọn họ bắt được một tên tội phạm quốc tế.
Nam sinh tên là A Lương đang định trả lời thì một giọng nói đã vang lên trước.
- Cảnh sát, đây là điều bọn ta nên làm!
Trần Thư quang minh lẫm liệt, lo làm việc nghĩa mà không quên đứng lên.
- Là một học sinh thiên tài của Hoa Hạ học phủ! Ta ghét nhất là để tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận