Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1302: Hắn có thể lột hết quần lót của ngươi luôn đấy, có tin không? (2)

- Thế nào?
Trần Thư nhướng mày nói:
- Nhìn ta không giống à?
- Giống…
Người nam tử cười gượng một tiếng, trong lòng thầm nói thêm:
- Giống cái rắm!
Hắn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra thẻ căn cước, Trần Thư nhận lấy nó rồi ghi lại.
Thật sự thì không hẳn là một tội gì lớn, nhưng e là sẽ không thể tránh khỏi được một khoản tiền phạt, cũng được xem như là một hình phạt nhỏ cho người nam tử.
Đám người Trần Thư đang chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Vương Lăng ở bên dưới chặn lại.
- Ngươi cũng muốn khai báo?
Trần Thư nhướng mày nhìn về phía Hoàng Kim Ngự Thú Sư bên dưới, dường như cảm thấy có chút quen thuộc.
- Tất nhiên là không rồi.
Vương Lăng cười cười, mở miệng nói tiếp:
- Các ngươi muốn đi săn những Hoàng Kim Lãnh Chúa khác sao?
Trần Thư gật đầu, không phủ nhận mục đích của mình.
Vương Lăng nhắc nhở:
- Khi các ngươi tới những thành phố khác thì có thể trực tiếp tìm người chủ quản, trên cơ bản đều có thể lấy được vị trí cụ thể của Lãnh Chúa.
- Được! Cảm ơn!
Trần Thư phất phất tay, sau đó trực tiếp cưỡi lên Slime rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng lưng đoàn người rời đi, vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ phức tạp.
Lưu Kim tự mình lẩm bẩm:
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời người mới phải đuổi theo xưa…
- Ngươi sai rồi!
Vương Lăng cười khổ mà nói:
- Hắn là trực tiếp dội sạch cả bãi biển luôn thì có…
- ...
- Được rồi, quay trở về hết đi!
Vương Lăng mở miệng nói:
- Sắp tới ta có thể sẽ phải rời khỏi thành phố Long Vân để đi hỗ trợ các địa điểm khác. Các ngươi có thể săn những Hung Thú khác, cũng là một món thù được tài nguyên không ít đâu.
Cả nhóm người đều gật đầu, vừa mới đến đích thì lại bắt đầu hành trình trở về, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đến đây để đi chơi tiết thanh minh đấy chứ…
- Vương đoàn, ta…
Trong ánh mắt của người nam tử có vẻ uất ức, như muốn Vương Lăng giúp đỡ cho hắn ta một chút.
- Tự mình chủ động đi tới bộ ngành Ngự Long Vệ đi!
Vương Lăng lắc đầu nói:
- Ta chỉ là một Ngự Thú Sư dân gian, không giúp gì được cho ngươi cả.
Bởi vì thực lực của hắn ta lớn mạnh nên mới trở thành chủ quản tạm thời của thành phố Long Vân, nhưng tất nhiên hắn ta cũng không phải là người của chính phủ.
- Thế mà ta lại quên mất nơi này là Lam Tinh…
Người nam tử nắm chặt hai nắm tay lại, ánh mắt ẩn hiện chút tiếc nuối.
- Ngươi nên vui mừng vì đây là Lam Tinh! Xã hội hài hoà đã cứu lấy ngươi đấy!
Vương Lăng vỗ lấy vai hắn ta rồi nói tiếp:
- Nếu như thật sự là đang ở Dị Không Gian, hắn có thể lột hết quần lót của ngươi luôn đấy, ngươi có tin không?
Thời gian một tháng thoáng chốc đã trôi qua.
- Grao ô!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một Hoàng Kim Lãnh Chúa trong hình dáng của một con voi trắng rơi thẳng xuống đất, hơi thở của sự sống dần tan đi cho đến khi biến thành một cái xác.
- Là con thứ mười ba rồi!
Vẻ mặt của Trần Thư vẫn luôn phẳng lặng, không có chút dao động nào.
Cầm theo con dao giết lợn, hắn lấy vật liệu Hạch Tâm và Ngự Thú Trân Châu bên trong thân thể Lãnh Chúa ra, sau đó khởi động kỹ năng của Không Gian Điểu để thu hết lại vào bên trong.
Toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, rõ ràng là mức độ thành thục cực kỳ cao.
- Chúng ta đã giải trừ được mười ba con của vùng nguy hiểm cấp hai rồi.
Trong mắt A Lương lộ ra vẻ tự hào. Chỉ trong thời gian một tháng mà bọn họ đã đạt được những điều mà các Hoàng Kim Ngự Thú Sư không thể làm được.
- A Lương, thành phố tiếp theo là gì?
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Biến Thái Dược Tề của ta vẫn còn xót lại một ít, có thể giết được thêm một Hoàng Kim Lãnh Chúa nữa!
- Ấy… Để ta xem xem…
A Lương bật chiếc máy tính thông minh mang theo bên mình lên, bên trên cho thấy tình hình hiện tại của các thành phố lớn trong nước.
- Hình như… đã hết rồi.
- Hết rồi?
Trong mắt Vương Tuyệt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn ta nói:
- Ta nhớ là có hai mươi mốt vùng nguy hiểm cấp hai mà đúng không?
- Phần vùng nguy hiểm còn lại đã được giải trừ cả rồi.
A Lương nhún vai, trong mắt tuy có sự phấn khích nhưng cũng có chút thất vọng.
Một mặt cảm thấy vui vẻ vì sự kiện hung thú đã sắp kết thúc. Nhưng mặt khác, điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ không thể săn được Hoàng Kim Lãnh Chúa nữa rồi.
Các Lãnh Chúa đến vì xâm lược chỉ mang theo những tiểu đệ tinh nhuệ, vì vậy việc săn bắn đương nhiên cũng ít khó khăn hơn nhiều.
Thay vì nói bọn nó là kẻ xâm lược, còn không bằng nói bọn nó đều là những nạn nhân hi sinh do Quân Vương phái đến, chỉ là vì tiến hành một đợt tấn công thăm dò.
- Không phải chứ? Có năng suất như vậy luôn?
Trần Thư nghiêng người nhìn vào bản đồ trên máy tính.
Chỉ thấy khu vực nguy hiểm cấp hai đã được chuyển thành màu xanh lá cây an toàn. Cùng lúc đó, hung thú bạo loạn ở các thành phố khác cũng biến mất chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn lại một phần nhỏ của vùng nguy hiểm cấp một.
- Đương nhiên rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận