Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 987: Mũ phản túi phân ure của Thẩm Vô Song

- Có thể đừng dạy những thứ linh tinh lung tung được không?
- Cái gì gọi là linh tinh lung tung chứ?
Trần Thư cười một tiếng, nói:
- Các học đệ học muội, hôm nay cho các ngươi xem uy lực của túi phân ure!
Dứt lời, hắn vung tay về phía không khí trước mặt, trong nháy mắt trong tay xuất hiện một túi phân ure.
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, quả thực giống như làm ảo thuật.
- Đẹp trai quá đi mất!
Mọi người nhao nhao hán phục, đây chính là tay không tạo ra túi phân urê trong truyền thuyết ư?
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn thuần thục kỹ năng [Không Gian Tồn Trữ], không cần triệu hồi Thỏ Không Gian cũng có thể lấy đồ vật ra.
- Các vị! Xem thật kỹ mà học cho tốt nhé!
Ánh mắt hắn xoay chuyển, trừng mắt nhìn chằm chằm kỹ Thẩm Vô Song, trong mắt có chút kích động.
- Lão sư, ta cảm thấy thực chiến còn có hơn sức thuyết phục hơn lý thuyết đấy!
- Ngươi mẹ nó có phải bị bệnh rồi hay không?
Vẻ mặt Thẩm Vô Song chấn động, trong nháy mắt cảm thấy có chút không đúng.
Trần Thư cười hắc hắc, nói:
- Rất nhanh thôi mà, không có chút cảm giác gì đâu!
- Ngươi đừng có ép ta!
Thẩm Vô Song quyết tâm liều mạng, đã không thèm đếm xỉa, nói:
- Thật sự cho rằng túi phân ure của ngươi là vô địch sao? Ta đã sớm có cách đối phó rồi! Ngươi đợi đó cho ta!
Dứt lời, hắn ta xoay người chạy vào trong nhà vệ sinh của Ngự Thú quán.
Không bao lâu, gương mặt Thẩm Vô Song tràn đầy tự tin đi ra, đồng thời trên đầu đội một chiếc mũ sắt.
Bên trên phủ đầy kim thép, dài ít nhất 2 dm, trông vô cùng sắc bén.
- Ơ cái này…
Sắc mặt Trần Thư thoáng chốc cứng lại, thực sự không ngờ sẽ có chiêu này.
- Ta gọi nó là mũ phản túi phân urê!
Thẩm Vô Song cười hắc hắc, hiện tại cảm thấy bản thân mình quả đúng là một nhà phát minh nhỏ.
- ...
Các học sinh cùng nhau nhìn Thẩm Vô Song, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Thật không ngờ chủ nhiệm lớp bình thường nghiêm túc lại hoạt bát như vậy.
- Đúng là một phát minh vĩ đại!
Trần Thư tán đồng gật đầu một cái, hỏi:
- Ngươi không cảm thấy nặng ư?
- Thực sự rất nặng…
Thẩm Vô Song lập tức thừa nhận, nhưng một giây sau còn nói thêm:
- Nhưng vì kiềm chế túi phân ure của người, trả giá một chút cũng là điều bình thường thôi mà!
- Đúng là một con người tàn nhẫn!
Khóe miệng Trần Thư co giật, không hổ là lão sư năm đó muốn chôn hắn.
Thẩm Vô Song thấy đối phương có hơi chùn chân, lập tức có dũng cảm khí thế, nói:
- Hôm nay ta nhất thiết phải trừng trị ngươi! Muốn làm loạn ở nhị trung sao, thực sự cho rằng mình là hiệu trưởng sao?
- Thẩm lão sư!
Lúc hắn ta vừa nói xong, một người đàn ông bụng phệ đứng ở cửa Ngự Thú quán.
Chính là hiệu trưởng nhị trung!
- Ố… Hiệu trưởng…
Mắt Thẩm Vô Song trừng lớn, không ngờ sẽ trùng hợp như vậy.
- Hai ngươi làm gì đấy?
Hiệu trưởng nhìn dáng vẻ của hai người, nhịn không được khóe miệng giật giật.
Điều quan trọng là hắn ta thân là hiệu trưởng, nhưng thực sự không thể làm gì hai người này cả.
Tội phạm Nam Giang thì không nói làm gì, không vừa ý là muốn ném đạn hạt nhân.
Còn Thẩm Vô Song kia bồi dưỡng được quán quân á quân toàn quốc, người của bộ giáo dục hiện tại cũng không dám đắc tội với hắn ta.
- Giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi mà…
Thẩm Vô Song cười cười nói, lấy mũ sắt trên đầu xuống.
Trần Thư cũng đồng thời cất túi phân ure đi, hỏi:
- Hiệu trưởng, sao ngươi lại tới đây? Dạy tài chính sao?
- ? ?
Trong nháy mắt hiệu trưởng nháy trầm mặc.
Mẹ nó điều này cũng đã sắp được ba năm rồi, còn nhớ đến khoản tiền năm đó sao?
- Bạn học Trần Thư vẫn hài hước như vậy nhỉ…
Hiệu trưởng cười khan một tiếng, nói:
- Chủ yếu ta tới xem học tử ưu tú của trường chúng ta thôi mà.
- Nếu các ngươi đã có việc, vậy không quấy rầy nữa, cáo từ!
Nói xong, hắn ta quay người rời đi, bản thân chủ động tới tìm tội phạm, quả thực quá khinh suất.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Ta nói này Trần Bì, ngươi cũng là quán quân, sao lúc nào cũng tiền tiền thế?
- Vừa rồi chỉ là đùa chút thôi mà.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Ta trở về chủ yếu là muốn muốn giúp trường học cũ một chút thôi mà.
- Hả?
Vẻ mặt Thẩm Vô Song cổ quái, móc móc lỗ tai, có chút không dám tin.
Đây là lời mà tội phạm có thể nói sao?
Ngay tại lúc này, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một đóng túi phân ure lớn…
- ...
Khóe miệng Thẩm Vô Song co rút, đây mà gọi là giúp đỡ sao?
Nhưng điều khiến hắn ta không ngờ tới là phía dưới các học sinh vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trừng trừng mắt nhìn kỹ túi phân.
- Người nào cũng có cả! Một người một túi! Phía trên có chữ ký của ta đấy!
Trần Thư cười nói:
- Sau này nếu như có thể thi đậu Hoa Hạ học phủ, trực tiếp mang theo cái túi này, tới phân urê xã đoàn của ta nhé!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người xông tới, trong mắt tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
- Thanh Tuyết, ngươi phát cho bọn hắn đi.
- Được!
Gương mặt Vương Thanh Tuyết tràn đầy hưng phấn, theo thứ tự đưa cho mỗi người một túi.
- Thế nào, giúp đỡ thế này được chứ?
Trần Thư đi tới bên cạnh Thẩm Vô Song, mở miệng nói:
- Hiện tại mọi người thiếu chính là sự khích lệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận