Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 212: Ta muốn cho nổ banh bầy Băng Sương Lang!

Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhìn ngươi đấy thì sao nào?
Và rồi… trận chiến sinh tử bắt đầu!
Nếu ngươi muốn chiến thì chiến đi! Xem ai bị đập trước!
Đã xảy ra một cuộc hỗn loạn lớn trong Hạp Cốc yên bình.
Nhóm Băng Bức đang truy đuổi gã đại hán đã cảm nhận được đồng bạn của mình đang gặp nguy hiểm, trực tiếp bỏ con mồi mà đi xuống đáy Hạp Cốc.
- Trời đất! Nguy hiểm quá!
Gã đại hán thở phào nhẹ nhõm.
Hai chiếc cánh của Hắc Sắc Đại Điểu dưới chân hắn đã bị thương, e rằng lại phải tốn một khoản tiền lớn làm chi phí chữa trị.
Đợt này chắc chắn là thua lỗ.
Lúc này, hai đàn hung thú thống trị trong Hàn Băng Hạp Cốc đã bắt đầu một cuộc đại chiến!
- Tuyệt vời! Quá kích thích luôn!
Ba người Trần Thư bay đến bên ngoài hang động, nghe tiếng gầm rú không ngừng vọng tới từ xa.
Ba người không khỏi vỗ tay tán thưởng, hoàn toàn ôm bộ dạng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Trấn Linh Quân trên bầu trời khẽ giật khóe miệng, bọn họ không ngờ nhóm Trần Thư lại dễ dàng làm cho Hàn Băng Hạp Cốc hỗn loạn như vậy.
- Có muốn thiết lập danh sách đen trong tương lai không…
Hắn sờ lên cằm, không ngừng nghĩ về điều đó, ba người họ chỉ là những Ngự Thú Sư thực tập mà đã làm được những điều điên rồ thế này rồi.
Nếu họ thật sự trở nên mạnh mẽ, e rằng Dị Không Gian chắc cũng sẽ không yên ổn nổi, có còn sống được những ngày tháng an lành hay không đây?
Thời gian trôi qua, cuộc chiến của hai loài hung thú cuối cùng cũng lắng xuống.
Không ai biết được bao nhiêu quái thú đã chết, dưới đáy Hàn Băng Hạp Cốc bốc lên một mùi máu tanh nồng nàn.
- Kết thúc rồi, không còn ở kịch nào để xem nữa rồi.
Trần Thư nhún vai, nhìn sang hang động bên cạnh.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị đi vào, trong huyệt động bỗng nhiên xuất hiện hai luồng sáng xanh thẳm, lơ lửng ngay giữa không trung.
- Chết tiệt! Có hung thú! Lão Tạ, tại sao ngươi không báo động hả?
Cơ thể Trần Thư rung lên, cố lắm mới nhìn thấy được những con hung thú ở bên trong huyệt động.
Chỉ thấy một con Băng Sương Cự Lang dài chừng bảy hoặc tám mét xuất hiện với một luồng khí thế đáng sợ, nhiệt độ xung quanh cũng đang giảm mạnh!
- Chết tiệt! Đó là một con lãnh chúa!
Lực phản ứng của Trần Thư vô cùng nhanh, thân thể Smile đột nhiên bành trướng, chắn ngay lối vào của hang động.
Gầm!
Băng Sương màu xanh lam tiến tới gần.
Băng đã bắt đầu xuất hiện trên cơ thể của con Smile đang ngủ say, trực tiếp đóng băng nó lại.
- Oh shit!
Ba người Trần Thư lại ngồi trên Biến Dị Lôi Điểu, Trần Thư thu hồi tượng Smile đã đóng băng lại.
Một Băng Sương Cự Lang mang thân hình to lớn bước ra với khí thế đáng sợ, chắc chắn là thuộc cấp Lãnh Chúa.
- Đừng lắc mông nữa! Đi nhanh đi!
Thấy bên kia không thể bay, Biến Dị Lôi Điểu lại bắt đầu lắc mông. Đây không phải là đang khiêu khích bên bờ vực cái chết nữa mà là trực tiếp bắt đầu một cuộc vui luôn rồi.
Gầm!
Lãnh chúa Băng Sương Cự Lang gầm lên, một luồng sương giá ập đến với tốc độ cực nhanh.
Cái mông đang lắc lư không ngừng của Biến Dị Lôi Điểu đột nhiên bị đóng băng ngay lập tức.
Ụt!
Biến Dị Lôi Điểu chỉ cảm thấy hông mình tê dại, vẻ mặt nó hoảng sợ, tốc độ tăng lên rất nhiều, nhanh chóng phóng về phía xa.
- Chim của ngươi đúng thật là không sợ chết!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ba người nhanh chóng đi ra khỏi nơi thị phi này.
- Chết tiệt! Ta sắp lên cơn đau tim rồi!
Trấn Linh Quân ở bên trên thầm mắng, vừa rồi, suýt chút nữa hắn ta đã không nhịn được mà ra tay luôn rồi.
Ba tên đó thế mà lại dám khiêu khích trên đầu Lãnh Chúa Hung Thú.
Cả ba người đều vô cùng táo bạo, mà Biến Dị Lôi Điểu cũng không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn lắc mông trước lãnh chúa nữa chứ.
Hắn thở dài:
- Đây chính là mầm mống của trường Nam Giang Nhị Trung đấy sao?
Ba người Trần Thư bỏ chạy một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một nơi an toàn.
Trong hang động, ánh sáng của ngọn lửa tỏa ra, xua tan bóng tối của màn đêm. Trần Thư lại lắp ráp chiếc vỉ nướng, trên đó cũng không còn là thịt thú nữa mà là một viên cầu lớn màu vàng.
Cơ thể của Smile được bao phủ bởi băng, đến giờ vẫn chưa tan.
- Thật sự là quá mạnh!
Trần Thư co rút khóe miệng, một kỹ năng của Băng Sương Cự Lang mà đã đã khống chế được Smile, thậm chí còn làm cho nó bị thương nữa.
Ngọn lửa bừng cháy không ngừng, liên tục làm băng tan.
Mà ở bên cạnh Smile, Biến Dị Lôi Điểu cũng vô cùng tủi thân mà đặt mông vào vỉ nướng.
Mông của nó cũng bị bao phủ bởi băng.
- Trần Bì, ngày mai chúng ta đi lên trên đi, ta cảm thấy hơi nguy hiểm.
Cả Băng Bức và Băng Sương Cự Lang đều không phải đối thủ mà ba người có thể chống đỡ, thậm chí trốn thoát khỏi nó cũng là điều vô cùng khó khăn.
- Ta không thể nhịn được chuyện nó dám đóng băng Smile của ta!
Trần Thư lắc đầu, cầm một bình dược tề màu xám trong tay.
Đó là Bạo Lực Dược Tề mà hệ thống đã thưởng cách đây không lâu.
Hắn nghiêm túc nói:
- Ta sẽ cho nổ tung đàn sói Băng Sương!
- …
- …
Hai người họ nhìn nhau, cảm thấy giống như đang nói chuyện với phần tử khủng bố vậy.
- Ngươi tính làm gì với cái bình này vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận