Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1513: Ta mẹ nó không hề nói như vậy

Liễu Phong nói:
- Đừng xúc động! Cho dù là giết người, cũng phải chờ chúng ta đến rồi lại nói!
- Lão sư, ta tận lực…
Trần Thư thở dài, hắn có thể chờ được, nhưng Đại lực không đợi được nữa…
Một thời gian khi truyền kỳ Ngự Thú sư trị liệu kỹ năng kết thúc, Đại lực thật sự sẽ không cứu nổi.
- Bên này ta có chút việc, tạm thời không tán gẫu nữa…
Trần Thư cúp điện thoại, nhìn phía bốn phía có Ngự Thú sư tham lam quang mang.
Liễu Phong tin tưởng hắn, nhưng những người còn lại thì chưa không hẳn.
Mà ở một chỗ trong hải vực.
Đám người Liễu Phong đang phi hành cực nhanh, mặc dù bọn hắn là Vương cấp, nhưng muốn vượt qua hải vực, vẫn cần thời gian.
- Tần ca, ta nói Trần Bì làm việc đều có nguyên nhân cả?
Liễu Phong nhìn Tần Thiên bên cạnh, trong mắt đã có ý cười.
Chẳng những Trần Thư không phạm tội, mà còn thuận lợi đột phá đến Hoàng Kim cấp,
Tai họa dĩ nhiên biến thành thiên đại hỉ sự.
Loại trừ hai người bên ngoài, bộ trưởng Ngự Long Vệ Trần Thanh Hải cùng tổng đốc Nam Thương Phương Vệ đều tới.
Có thể thuận lợi đón Trần Thư trở về nước, bọn hắn xuất động bốn Vương cấp, đây chính là đại trận thế!
Dựa theo lời của lão gia tử, cho dù Trần Thư có tội, cũng nên là từ bọn hắn tới thẩm phán!
- Bớt đi! Hắn đã ra tay với mười ngôi sao trong giới linh trù rồi!
Trong lòng Tần Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói:
- Không có khả năng bọn hắn đều là tội phạm?
- Có cái gì không thể nào?
Liễu Phong nhún vai, nói:
- Ta đã sớm cảm thấy mười lão già kia có vấn đề!
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, ngươi đúng là cái gì cũng dám nói?
- Lời này ngươi cũng không thể nói lung tung, bằng không toàn bộ linh trù giới đều muốn thảo phạt ngươi.
- Ta là một Vương cấp, sợ cái rắm gì chứ! Bọn hắn còn có thể nấu ta sao?
Liễu Phong nhếch miệng, ngay sau đó nhìn về phía hai người khác, nói:
- Đúng rồi, lão Trần, lão Phương, các ngươi không nên nói lung tung!
- ...
Hai người bất đắc dĩ cười một tiếng, ngươi trở mặt thật nhanh…
Nhưng mà nếu thật sự đắc tội linh trù giới, Liễu Phong không có việc gì, nhưng thanh danh trên Lam Tinh xem như phế…
- Nói thật, nếu hắn thật sự có tội, ta vẫn sẽ đích thân bắt hắn!
Nét mặt Tần Thiên yên lặng, nói:
- Hơn nữa rơi vào trong tay chúng ta, dù sao cũng tốt hơn bị Ngự Thú sư nước ngoài bắt.
Lão là hiệu trưởng của học phủ, là thành viên của chính phủ, đại biểu không chỉ lập trường của bản thân mà còn là, mà là học phủ thậm chí là chính phủ.
- Tần ca, ta ủng hộ ngươi!
Liễu Phong gật gật đầu, ngay sau đó còn nói thêm:
- Nếu ngươi bắt, vậy ta vụng trộm thả hắn ra.
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, nói:
- Lão Liễu, ngươi hiện tại mẹ nó là phó hiệu trưởng đấy!
- Ngươi cũng nói rồi, ta là phó, vậy ta còn sợ cái rắm gì!
Liễu Phong ra vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, nói:
- Dù cho hắn là tội phạm, ta cũng muốn cứu hắn!
- Vậy ta cùng bắt hai người!
Tần Thiên mở miệng nói:
- Vừa vặn nâng đỡ một phó hiệu trưởng mới.
- Hai ngươi không khác nhau lắm…
Phương tổng đốc bên cạnh cưỡng ép cắt ngang hội thoại của hai người, cười nói:
- Ta nói các ngươi sao lại vì việc nước mà quên tình cha, như một người mẹ nóng lòng bảo vệ con thế…
- Lão Phương, ví dụ thật thích hợp! Không hổ là trí thức!
Trần Thanh Hải giơ ngón tay cái lên, gật đầu biểu thị tán thành.
- ...
Hai người nháy mắt yên lặng, thoáng chốc không nói nên lời.
Một lúc lâu, Tần Thiên chậm chậm nói:
- Lão Liễu, nghe thấy không, lão Phương nói mẹ ngươi!
- ? ? ?
Khóe miệng Liễu Phong giật một cái, quát lên:
- Ngươi xéo ngay cho ta!
Ba người nháy mắt cười to lên, không còn bầu không khí nghiêm túc như vừa rồi nữa.
Dựa theo kinh nghiệm của dĩ vãng, chỉ cần Trần Thư nói hắn không làm sai, vậy thì hành động của hắn nhất định có thể giải thích.
...
Chợ Nam Thanh trên không.
- Ta đã có tên trên bảng treo thưởng rồi sao?
Trần Thư đang ngồi ở trên vai tinh thần cự nhân, bắt chéo hai chân, lướt điện thoại.
Loại tố chất tâm lý này, cho dù là bị bắt, e rằng đều là truyền kỳ trong giới tội phạm…
- Năm mươi tỷ… Ta muốn bắt mình lại luôn…
Trần Thư tự lẩm bẩm, hiểu rõ vì sao bốn phía Ngự Thú sư giống như làsói đói.
- Đây chính là vàng Kim tiểu quỷ? Có giá trị nhiều tiền như vậy?
Vương cấp Ngự Thú sư từ Hắc châu liếm môi, dưới chân huyết mâu đại ưng rục rịch lộ ra.
Nam tử tự lẩm bẩm:
- Khế ước linh của hắn xem ra mùi vị không tệ…
Vừa dứt lời, chỉ thấy một tinh thần cự thủ hướng về hắn bắt tới, dường như muốn bóp nát khế ước linh của hắn!
- Hả?
Nam tử thần sắc khẽ biến, vội vã cưỡi đại ưng kéo dài khoảng cách.
Hắc châu Ngự Thú sư sức chiến đấu bưu hãn, không phải đang đi săn hung thú mà là đang đi săn hung thú trên đường, đương nhiên sẽ không có thời gian tới quan tâm tình huống ngoại giới.
Hắn tất nhiên sẽ không dự liệu được Trần Thư tính tình bốc lửa như vậy…
- Ngươi đang sủa cái gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận