Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 922: Bệnh tình của tên này hình như còn nặng hơn cả ngươi đấy

Đảo Thánh Ngự có thể được coi là trường đại học Ngự Thú đầu tiên, mang trong mình quá nhiều dấu ấn của Ngự Thú Giới Hoa Quốc.
Liễu Phong xúc động thở dài.
- Lúc ấy việc lựa chọn đảo Thánh Ngự là do đích thân lão gia tử tự mình sắp xếp.
- Hửm?
Trần Thư hơi giật mình, ngay sau đó hắn đã nắm bắt được thông tin quan trọng.
Vẻ mặt hắn trở nên kỳ quái, hắn nói.
- Thuở đầu khi khôi phục linh khí ít nhất cũng đã bảy tám trăm năm rồi có đúng không?
Liễu Phong mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn nói.
- Truyền Kỳ Cấp và Vương Cấp khác biệt nhau, đã không thể gọi là người bình thường nữa rồi!
Trần Thư không hỏi thêm câu nào nữa, trong lòng hắn đã có câu trả lời rồi.
Rầm rầm rầm!
Nhưng vào lúc này, Hải Vương Hào đã xuất phát, sẵn sàng đi đến điểm đến: Đảo Thánh Ngự!
Liễu Phong nói.
- Trở về nghỉ ngơi đi, khoảng hai ngày nữa sẽ tới nơi!
Nói xong, hắn talão rời khỏi boong thuyền rồi trở về phòng của mình.
- Đi thôi!
Bốn người Trần Thư liếc mắt nhìn nhau rồi cũng quay trở lại cabin.
Là Hải Vương Hào lớn nhất của Hoa Quốc, bên trên có thể xây dựng nhiều loại công trình khác nhau, mua sắm, giải trí, thể thao, v.v. đều có thể làm được, thậm chí còn có sân đấu cuộc thi Ngự Thú được bài trí hàng đầu.
- Trở về ngủ tiếp hai ngày!
Bốn người Trần Thư không còn hứng thú gì nữa, chuẩn bị trở về cabin của mình.
- Trần Thư!
Ngay khi bốn người họ đi qua quán bar thì bị một người gọi lại.
- Hả?
Trần Thư nhướng mày, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có năm người đang đi tới, người đứng đầu chính là Cơ Phong, một thanh niên tự kỷ!
- Đã lâu không gặp!
Cơ Phong cười cười, hắn ta đã dám đối mặt trực tiếp với Trần Thư rồi.
Lúc này, ánh mắt của hắn ta đảo qua, vừa nhìn đã thấy A Lương.
- A Lương cũng ở đây à?
Hắn ta hoàn toàn coi mình là thiên tài đồng cấp, cũng không vì đối phương là Hắc Thiết Cấp mà khinh thường.
- Ừm, các ngươi nói chuyện đi, ta còn có việc phải làm.
A Lương nhún vai, bình tĩnh rời đi cùng với hai người đám Vương Tuyệt.
- Các ngươi biết nhau à?
Trần Thư không ngờ rằng đối phương thế mà lại có quen biết với A Lương.
- Đâu chỉ có quen biết, còn khá thân nữa kìa!
Cơ Phong cười cười, quay sang nói.
- Bọn ta đều đã nghe qua câu chuyện của ngươi rồi!
- Dùng Khế Ước Linh Truyền Kỳ giết chết Bạch Ngân Quân Vương, ngươi được lắm đấy!
Bốn người đám Giang Đa Dư cũng gật đầu đồng ý, hiển nhiên đều đã nghe trưởng bối của mình nói rồi.
Bằng không, nếu không có một lời giải thích hợp lý, e rằng họ thậm chí còn không thể ngủ ngon.
- Khế Ước Linh Truyền Kỳ?
Trần Thư hơi giật mình, cũng không nói gì thêm nữa.
So với Tử Vong Dược Tề, Khế Ước Linh Truyền Kỳ quả thực là còn khoa học hơn một chút…
- Nói thật, nếu là ta, ta cũng không quyết đoán được như ngươi!
Giang Đa Dư đưa tới một chén rượu, trong giọng điệu không có lấy một chút khinh thường hay giễu cợt.
Hắn ta cười nói.
- Gặp được Quân Vương vốn đã không dễ dàng, nếu không nắm bắt được cơ hội, e rằng sau này cũng không thể gặp được nữa.
Giang Đa Dư nhích lại gần, nghiêng người nói về một chủ đề khác.
- Ngươi và Thạch Tử Minh có phải là đang có mâu thuẫn gì không?
Trần Thư nhướng mày nói.
- Sao vậy? Ta và hắn ta đã từng là bằng hữu có qua lại.
Cơ Phong nhắc nhở.
- Gần đây hắn ta đang tìm người, hình như muốn gây phiền phức cho ngươi đấy.
Vốn dĩ Thạch Tử Minh vô cùng kinh hãi, nhưng vừa nghe đến chuyện Trần Thư dựa vào Khế Ước Linh Truyền Kỳ nên mới giết được Quân Vương, chẳng bao lâu sau hắn ta đã cảm thấy bản thân hắn ta đã có thể vực dậy được rồi!
- Xem ra là hắn ta có chút không phục!
Trần Thư sờ sờ cằm, không nhịn được nở nụ cười gian ác.
- Ca, ngươi đừng cười như thế này có được không…
Đám người Cơ Phong nhịn không được thụt lùi mấy bước, không khỏi lui về phía sau mấy bước, bất quá nhìn thế nào cũng có chút không được bình thường!
- Cảm ơn các ngươi đã nhắc nhở!
Trần Thư quay đầu rời đi, trở vào cabin của hắn.
Một nữ sinh mở miệng nói.
- Phong ca, bệnh tình của tên này hình như còn nặng hơn cả ngươi đấy?
- ?

Hai ngày thấm thoát trôi qua.
Trần Thư không rời khỏi cabin, vẫn luôn nằm lì ở trên giường.
Hắn phát hiện ra một chuyện vô cùng khó tin: Hắn thế mà lại bị… say sóng!
- Con mẹ nó, đời này ta không muốn đi thêm một lần nào nữa!
Sắc mặt Trần Thư có chút tái nhợt, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.
- Trần Thư, chúng ta đã đến nơi rồi!
Nửa giờ sau.
Người trên thuyền lần lượt đi tới đảo Thánh Ngự, trên đó có đủ loại cây cối, thỉnh thoảng có một hai con vật nhỏ đi ngang qua, cảnh tượng vô cùng sinh động.
- Cuối cùng cũng đã tới!
Ngay lập tức Trần Thư cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn quay đầu lại nhìn Hải Vương Hào, chỉ thấy thấy xung quanh con thuyền vậy mà lại nhuốm màu máu đỏ tươi.
- Hả? Xảy ra đại chiến hay sao?
- Hung thú phân tán mà thôi!
Liễu Phong đi tới, bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận