Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 97: Bình sinh không biết Tạ Tố Nam, túng xưng anh hùng cũng uổng công (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Bì: Có kinh nghiệm học tập gì thì truyền thụ một chút đi (thành tích lớp văn hóa đạt 396)
Vương Mạnh: Sao ảnh đại diện của lớp trưởng Trịnh lại xám xịt rồi? Offline sao?
Trần Thư nằm trên giường, một mặt tràn đầy ý cười.
Hừ! Ai bảo ngươi khoe khoang trong nhóm!
- Ảnh đại diện xám xịt của ngươi sẽ không tiếp tục nhảy lên nữa…
Trần Thư ngâm nga bài hát, sau đó tắt điện thoại đi.
Lúc này, Trịnh Dịch siết chặt lấy hai nắm tay, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy cả lên.
- Giả! Nhất định là giả!
Sự tiến cấp mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thế mà lại chẳng là cái đinh ghỉ gì trong mắt đối phương cả.
Đợt này… đúng thật là phá phòng lớn mà!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng.
- Trần Bì, dậy thôi!
Trương Đại Lực gõ cửa nhà Trần Thư, kéo căng cổ họng mà gào lên.
Trần Thư dụi dụi con mắt, một bộ dạng nhập nhèm.
- Bà mẹ nó, sao mới giờ mà đã đến rồi?
Có ai dậy sớm vào ngày nghỉ như thế không cơ chứ?
Trần Thư bất đắc dĩ rời giường, thu dọn lại một phen rồi đi tới phòng khách. Lúc này chỉ thấy Trương Đại Lực đang cùng ăn điểm tâm với phụ mẫu của Trần Thư.
Trần Thư ngáp một cái, nói:
- Tối hôm qua ngươi không thức đêm à, sao lại dậy sớm như thế?
- Ngươi ngốc à, chậm một chút nữa thì bữa sáng của nhà ngươi cũng nguội hết rồi.
Trần Thư lắc đầu, không ngờ ngươi dậy sớm như thế là vì muốn ăn chực sao?
- Tìm ta làm gì?
Trần Thư cầm lấy một cái bánh quẩy, sau đó lại lấy ly sữa đậu nành rồi bắt đầu ăn.
Trương Đại Lực nói:
- Nhận thức nhân sĩ cao cấp đó. Ngươi quên hết chuyện tối hôm qua rồi sao?
Phụ thân của Trần Bình nhìn sang:
- Đại lực, nhân sĩ cao cấp gì đó?
- Một tên mổ heo…
Trần Thư lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc của Trương Đại Lực có vấn đề.
Hai người ăn điểm tâm xong, Trương Đại Lực cứ nhất định muốn dẫn Trần Thư đi xem một chút, thế nên cưỡng ép kéo hắn đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, hai người đã tới giao lộ Hà Phi.
- Ta nói Đại Lực à, không phải là ngươi đã bị tẩy não rồi đó chứ? Một tên mổ heo có thể điều tra ra con buôn thuốc giả là ai sao?
- Ta có lừa ngươi lần nào chưa?
Vẻ mặt của Trương Đại Lực tràn đầy bất bình.
- Ngươi có từng nghe nói một câu “bình sinh không biết Tạ Tố Nam, túng xưng anh hùng cũng uổng công” chưa hả?
Vừa dứt lời, chỉ thấy một vật thể không rõ bỗng nhiên bay vút tới.
- Người nào? Đánh lén sao?
Trần Thư phản ứng nhanh chóng, đưa tay phải lên tóm một cái, bắt lấy vật thể đó vào trong tay. Tập trung đánh giá một hồi, thế mà lại là một cái móng heo, phía trên còn dính một chút lông óng ánh.
- Không ngờ tên tuổi của Tạ Tố Nam ta lại lớn như vậy, ngay cả hai nhân vật nhỏ bé như các ngươi mà cũng từng nghe đến.
Một tên nam tử cởi trần, xung quanh cơ thể cột một chiếc tạp dề cảm thán. Ánh mắt của hắn u buồn, trong tay có cầm một chiếc dao phay lóe lên ánh sáng sắc lạnh bóng loáng, trên mặt cũng mọc một bộ râu quai nón rậm rạp, lộ ra vẻ thần bí vô cùng.
- Tạ ca, là ta, Đại Lực.
Trương Đại Lực vừa nhìn thấy người này thì mặt mũi tràn đầy hưng phấn mà chạy tới.
Trần Thư ngẩng đầu, nhìn thấy trước người vị nam tử kia bày đầy thịt heo, trên đó còn viết “Thịt heo Tạ”...
Nam tử đánh giá Trương Đại Lực một chút, tiếp đó mới nói:
- Ồ? Lần trước tìm ta điều tra thân thế là ngươi đấy hả?
Thân thể Trần Thư đột nhiên chấn động, hắn dùng một loại ánh mắt quái dị mà nhìn Trương Đại Lực.
Điều tra thân thế? Hắn ta sẽ không thật sự hoài nghi bản thân mình không phải là thân sinh đó chứ? Ngươi được lắm nha, Trương Đại Lực.
- Tạ ca, là ta, là ta, không nghĩ tới ngươi lại còn nhớ đến ta.
- Sao lại có thể không nhớ được chứ? Cho dù có là một chiếc quần lót hay một mảnh giấy vệ sinh cũng tự có tác dụng của nó.
Trương Đại Lực nghe lấy vẫn luôn có một cảm giác là lạ, thế nhưng hắn ta cũng không quá để ý.
- Tạ ca, hôm nay là bằng hữu của ta muốn tới tìm ngươi hỗ trợ.
Tạ Tố Nam nhìn về phía Trần Thư rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng hoài nghi mình không phải là thân sinh à?
- ...
Trần Thư lập tức vội vàng lắc đầu, mở miệng nói:
- Ta muốn tìm một người!
- Ai?
- Một tên con buôn thuốc giả ở chợ đen!
- Có tin tức gì khác hay không? Tướng mạo? Chiều cao? Tư thế ngồi cầu?
- ?
Vẻ mặt Trần Thư vô cùng ngơ ngác. Ngay cả tư thế đi vệ sinh cũng trở thành tin tức quan trọng rồi hay sao?
Mà Tạ Tố Nam lại cực kỳ nghiêm túc hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Đại ca, lúc mà ta bày ra cái biểu tình này cũng không đại biểu rằng ta có vấn đề, mà là ngươi có vấn đề được không?
Trần Thư lắc đầu, hắn cứ luôn cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm, nhưng dù sao thì cũng là người quen của Trương Đại Lực, hắn cũng chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi.
- Ngươi có thể giúp ta tìm người này không?
Trần Thư lấy tấm ảnh của Vương Bát ca ra. Bây giờ trên cơ bản đã có thể chắc chắn rằng lão Vương có liên quan đến đám con buôn thuốc giả kia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận