Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 817: Người thì chưa chết nhưng mà ngại muốn chết rồi (2)

- Trần Thư, có phải ngươi không biết nó nghĩa là gì không?
- Một niềm vinh dự à?
Trần Thư nói.
- Vinh dự của ca ca ta đây không ít, mấy cái như tội phạm Nam Giang, đệ nhất thiên tài của học phủ,…
- Được rồi được rồi.
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta ngắt lời Trần Thư luôn. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau ấy chứ.
- Huân chương Tinh Thần Cấp là thứ chỉ có nhân tài lập được công lớn mới có thể có được, nó sẽ ghi lại tên ngươi trong tài liệu đó. Cho dù ngươi vào quân đội hay là theo các ngành nghề khác thì đều sẽ có đãi ngộ đặc biệt.
Hắn ta nói, cực kỳ nghiêm túc.
- Đây cũng là một trong những niềm vinh dự lớn nhất của bên quân đội, thầy mong ngươi sẽ coi trọng nó.
Thấy những người khác trông trịnh trọng thế này, Trần Thư cũng bất giác đứng thẳng người lên, hắn cũng nghiêm túc lên rồi.
Chẳng lẽ nó thực sự quan trọng đến mức đó?
Hắn cẩn thận thu nó lại, hỏi.
- Thứ quan trọng như vậy không phải nên trao nó trước hàng trăm người sao?
Niềm vinh dự này không được ai chứng kiến cả, thế chẳng phải mặc áo cẩm mà đi đêm sao?
- Ờm…
Tần Thiên giải thích.
- Thân phận của tiểu tử nhà ngươi hơi đặc biệt, chúng ta nên khiêm tốn chút thì hơn.
Một tên tội phạm có được niềm vinh dự lớn thế này, đúng là có hơi hoang đường.
- Phía quan chức quyết định trao huân chương cho ngươi một là vì để thưởng, mặt khác cũng là vì muốn ngươi có thể cải tà quy chính nữa.
- ??
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói thế là thế nào?
Tần Thiên nói rất nghiêm túc.
- Được rồi, giữ cho cẩn thận đi. Chiếc huân chương này sẽ đi theo ngươi cả đời đấy, sau này ngươi sẽ ý thức được tầm quan trọng của nó thôi.
- Không có giải thưởng vật chất gì thật sao?
Trần Thư vẫn hơi không cam tâm lắm, tuy rằng hắn đã nhận được không ít giải thưởng ở trong di tích. Thế nhưng thời buổi này rồi, có ai chê tiền nhiều đâu.
Tần Thiên cười, nói.
- Còn một giải thưởng quan trọng nữa.
- Hửm?
Lúc đó, A Lương và Vương Tuyệt đều phải tỏ vẻ kinh ngạc, họ nhìn ra đằng sau Trần Thư.
Bóng người hắn khẽ động đậy, sau đó, một bóng người đi ra từ trong đó, âm thầm đứng sau hắn.
- Vẻ mặt của hai ngươi là vì sao thế?
Trần Thư cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm, hắn quay ngoắt lại.
Một Tinh Linh nguyên tố Ám đang bình tĩnh nhìn hắn.
- Mẹ nó chứ.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nói.
- Không phải là ngươi sống trong cái bóng của ta đó chứu?
- Đó chỉ là cánh cửa thông hành thôi.
Tinh Linh nguyên tố Ám lạnh lùng nói.
- Bảo vật của hai vị Vương Cấp bị chủ nhân lấy mất rồi, nhưng sẽ bồi thường cho ngươi.
- Gì cơ?
Trần Thư có hơi kinh ngạc, hắn hỏi.
- Nếu ngươi gặp nguy hiểm gì thì ta có thể ra tay một lần.
Nó nói xong, người Trần Thư như bị giật một cái, tự dưng hắn thấy rất phấn khích.
Sự bảo vệ của một Truyền Kỳ Cấp Khế Ước Linh sao?
Hắn quay phắt đầu lại, ánh mắt hơi kỳ lạ, hắn đang nhìn để xem xét Tần Thiên và Liễu Phong.
- Ánh mắt của nhà ngươi là kiểu gì vậy?
Hai người họ ngửa người ra sau theo bản năng, họ đã nhận ra điều gì đó không đúng lắm rồi.
Con mẹ nó ngươi không định trả thù bọn ta ngay tại đây đó chứ.
Trần Thư hỏi.
- Có đối phó được với người có cấp bậc như bọn họ không?
Tinh Linh nguyên tố Ám hơi ngơ ra, nó bị hắn làm cho không hiểu gì rồi. Thế nhưng nó vẫn thành thực, bảo.
- Được.
Nó nói xong, mặt hai người kia tái xanh đi.
Nhà ngươi đúng là tấm gương tôn sư trọng đạo đấy nhỉ.
Tinh Linh nguyên tố Ám nói.
- Nhưng chỉ có thể giữ mạng cho ngươi thôi, nếu là những người tuân thủ pháp luật thì ta không giết được đâu.
- Phù.
Tần Thiên và Liễu Phong thở phào một hơi, con mẹ nó cứ như vừa quay về từ quỷ môn quan vậy.
Tinh Linh nguyên tố Ám nói.
- Nếu ngươi gặp nguy hiểm gì thì có thể hét với cái bóng của mình một tiếng.
- Makka Pakka, aka, waka, maka, mu, là ta sẽ xuất hiện.
- ??
Trần Thư hơi há miệng ra, hắn bị làm cho cạn lời luôn rồi.
Ngôn ngữ phi nhân loại gì thế này?
Nói rồi, Tinh Linh nguyên tố Ám biến mất luôn, trước đó, nó nhìn chằm chằm vào A Lam một cái.
Trần Thư vội vàng đứng dậy, hắn muốn thử ngăn nó lại, nói.
- Con mẹ nó chứ đang trong trận chiến sinh tử mà tự dưng ta nói câu đó, không bị thiếu hài hòa quá à?
Kết quả là Tinh Linh nguyên tố Ám vẫn rời đi, không thèm để ý đến hắn.
- Ta thấy không hề thiếu hài hòa.
Bốn người họ cố nhịn cười, đồng thanh nói. Không ngờ Tinh Linh nguyên tố Ám lại lợi hại như vậy.
Người chưa chết nhưng mà muốn chết vì ngại luôn rồi.
- Các ngươi lui xuống đi.
Trần Thư nằm lên sô pha, xoa huyệt thái dương, nói.
- Trầm muốn ở một mình một lúc.
- ???
Miệng bốn người họ giật giật, sao lại diễn luôn thế này?
- Được rồi, nhà ngươi cũng kha khá rồi đó, đừng có được lợi mà còn làm trò.
Có sự bảo vệ của Truyền Kỳ Cấp, đủ để khiến Trần Thư tung hoành khắp địa cầu một phen rồi.
Lúc này, Tần Thiên lại gần, tỏ ý với Liễu Phong bằng ánh mắt.
Liễu Phong hiểu ý hắn ta, nói.
- A Lương, Vương Tuyệt, hai ngươi ra đây một chút đã, ta sẽ sắp xếp nhiệm vụ học kỳ sau cho hai ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận