Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1766: Cách kiếm tiền của Trần Thư

- Chỉ là… Giá cả sẽ khác đấy…
- ...
Hai người nháy mắt hiểu rõ dự định của Trần Thư, muốn kiếm một khoản sao…
- Ta chỉ cho bọn hắn danh ngạch, để bọn hắn có thể bình thường vượt ải, cũng sẽ không quấy nhiễu gì.
Trần Thư thản nhiên nói:
- Nhưng nếu muốn dễ dàng vượt qua thì đương nhiên phải có chút phí thủ tục.
Thực ra nói trắng ra, là dùng tiền tới mua tinh thần lực, chắc hẳn Tuyết quốc bên kia cũng sẽ vui vẻ đáp ứng.
- ...
Hai người lắc đầu, ngược lại không khuyên can, cũng biết một việc:
Con hàng này đã nghèo đến điên rồi…
- Đạn hạt nhân, đạn hạt nhân của ta, đều là của ta… Hắc hắc…
Trần Thư lẩm bẩm, quay người rời khỏi Long Uyên thành.
...
- Đại Lực, đi!
Trần Thư tìm thấy Đại Lực bên bờ Long Giang, chỉ thấy đối phương đang trêu đùa Tiểu Tinh Linh.
- Xảy ra chuyện gì? Sao trông ngươi hưng phấn như vậy?
Đại Lực nhíu mày, cười hỏi.
Đồng thời nấu đồ ăn ngon ném cho Slime, khiến hình thể của nó lại lớn thêm tí.
- Thiên không sắp vàng thêm rồi!
Trần Thư huýt sáo, vừa nghĩ tới tài nguyên sắp tới tay, tâm tình nháy mắt vô cùng vui vẻ.
Trương Đại Lực ngơ ngác, hỏi:
- Thế nào? Ngươi muốn tham gia hành động săn bắn của chính phủ?
- Tham gia cái kia làm cái gì?
Trần Thư lắc đầu, hiện tại chiến lực của hắn đã vượt qua chỉ tiêu của Hoàng kim, Vương cấp thì chưa đến, chỉ có thể giết ít Hoàng kim lãnh chúa.
Đối với người khác mà nói, có lẽ tương đối đáng tiền, nhưng hắn cũng không để ý.
Người đã hình thành thói quen ném đạn hạt nhân làm sao còn thích đất pháo chứ?
Tìm kiếm tài nguyên đương nhiên cũng muốn đi đường tắt…
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Đại Lực ngơ ngác, nói:
- Nếu không chúng ta tiếp tục săn bắn Bạch Ngân Quân Vương, trong nước còn có mấy chục con.
- Thôi đi, đoán chừng Long Uyên Hồn Long Hoàng mỗi ngày đều đang nhìn chằm chằm ta.
Trần Thư lắc đầu cự tuyệt, nói:
- Ta tự có cách riêng.
Vừa nói chuyện hai người vừa cưỡi lên Slime, đi đến đại bản doanh của thành phố Nam Giang.
Lúc xế chiều.
Hai người về tới tiểu khu quen thuộc.
- Ta trở về nấu nướng…
Đại Lực phất phất tay, mang theo Tiểu Tinh Linh trở về nhà mình.
- Thật là chuyên nghiệp, ổn hơn ta đấy…
Trần Thư lắc đầu cảm khái một câu, đồng thời quay người trở về nhà mình.
- Hiệu trưởng, nguyên vật liệu của một ngàn bình đạn hạt nhân, lúc nào chính phủ đưa tới?
- Đại khái là hai ngày, đến lúc đó trực tiếp đưa đến trong nhà của ngươi?
- Được.
Trần Thư gật đầu, sau đó lại nhắc nhở:
- Mặt khác, còn có ta 10% phí vất vả!
- Đã biết.
Tần Thiên vội vàng cúp điện thoại, rõ ràng là còn có chuyện phải bận rộn.
- Được không một trăm bình đạn hạt nhân… Không đủ…
Trần Thư nằm trên giường, không ngừng suy tính.
Mặc dù mở được đồ giám, nhưng muốn hóa thân thành tộ phạm đạn hạt nhân, còn cần chút tài chính khởi động…
- Ta phải dùng dùng đầu óc kiếm tiền.
Ngay lúc này, hai mắt Trần Thư sáng lên, trong đầu đột nhiên đã có một kim điểm tử!
- Vậy mà ta không hề nghĩ tới cái này, thất sách quá!
Trần Thư lắc đầu, nháy mắt biến mất trong nhà.
Một giây sau, Trần Thư đã đi tới một nơi trên đường phố phồn hoa, chỉ thấy người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Chính là chợ đen thất tinh nhai của thành phố Nam Giang!
- Lạ lẫm mà quen thuộc …
Trần Thư đã có chút cảm khái, lại có một loại cảm giác cảnh còn người mất.
Bây giờ thành phố Nam Giang bởi vì Trần Thư mà vẫn luôn đang nhanh chóng phát triển, thậm chí gần như có thể cùng tỉnh lị thành phố Nam Thương rồi.
Đương nhiên, chợ đen đường đi bộ, cũng được mở rộng nhiều lần, so với năm đó phồn vinh gấp mấy lần.
Lúc Trần Thư đang đứng tại chỗ, đã có vô số người nhìn về phía hắn, trong mắt có kính ngưỡng, nhưng không tới gần làm phiền Trần Thư.
Điều này đương nhiên không phải bởi vì tố chất nhân dân thành phố Nam Giang cao.
Mà là tội phạm tố chất thấp, không chừng tâm trạng xấu sẽ ném đạn hạt nhân…
- Ca ca bán hàng…
Trần Thư huýt sáo, tiến vào trong chợ đen.
Bởi vì danh tiếng của hắn quá lớn, làm cho cửa hàng Đại Lực dược tề của hắn hoàn toàn xứng đáng là trung tâm thương nghiệp!
- Mặt tiền cửa hàng thông thoáng hơn không ít…
Trần Thư nhìn về phía cửa hàng Đại Lực dược tề, cảm khái một đôi lời.
- Tội phạm ca!
Đúng lúc này, trong cửa hàng một tên tráng hán phất tay đi về phía Trần Thư, trông vô cùng nhiệt tình.
Chính là Vương Thiên Bá đang nghiên cứu phát minh huyết tương!
Trần Thư mỉm cười, đi tới trong cửa hàng, nói:
- Thiên Bá ca, gần đây cửa hàng vẫn ổn chứ?
- Tội phạm ca yên tâm, có ta ở đây, cửa hàng sẽ không xuất hiện bất kỳ tình huống lỗ vốn nào đâu.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Có phải có một khả năng, cửa hàng chúng ta vẫn luôn không kinh doanh…
Cửa hàng dược tề cửa hàng vẫn đang giúp hắn thu mua những đồ vật cổ quái kỳ lạ muốn tìm kiếm chút vận may.
Nhưng bởi vì gần đây tài chính Trần Thư thiếu thốn, cũng đã dừng hạng mục kinh doanh duy nhất.
- Đúng… hả?
Vương Thiên Bá ngơ ngác, nói:
- Chẳng trách ta cảm thấy không có chút nguy cơ phá sản sao.
- ...
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta có một hạng mục tương đối ổn định, chuẩn bị phát triển đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận