Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 142: Nghiên cứu cái gì vậy? Bị người nghiên cứu

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tư.
- Này, Phương Tư tỷ! Ngươi phải cẩn thận đấy, Tô Hàn đã phái người đến báo thù.
Phương Tư tỏ vẻ lo lắng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta không sao, ta chuẩn bị quay về thị trấn Nam Giang đây, ngươi và Đại Lực cũng phải cẩn thận chút.
Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy.
Phương Thư cũng bớt lo lắng được phần nào, chỉ cần Trần Thư an toàn rời đi là được rồi.
Còn Trương Đại Lực vẫn đang chờ ở trường, đây lại là trường Đại Học Linh Trù có tiếng trong nước, Tô Hàn ắt hẳn không dám giở trò ngang ngược. .
Về phần mình, nàng không hề để tâm đến Tô Hàn.
Trần Thư đã an toàn lên xe lửa, rời khỏi chốn thị thành phồn hoa nhộn nhịp.
- Một năm nữa thôi, ta sẽ lại đến…
Trần Thư khẽ thì thầm, niềm khao khát hiện lên trong mắt hắn.
- Ngươi không bắt được hắn à?
Tô Hàn mặt lạnh lùng, ly thủy tinh trong tay hắn vỡ nát.
- Tô thiếu gia, nghe ta giải thích đã!
Vẻ mặt Tống Húc kinh hoảng mở miệng: .
- Một tên học sinh trung học mà ngươi cũng không đối phó được, thử hỏi ta còn cần ngươi để làm gì?
Tô Hàn lạnh lùng nói:
- Nửa năm tới ngươi tới công ty dọn dẹp nhà vệ sinh đi!
Tống Húc rời khỏi phòng với vẻ chán nản.
Ta thân là sinh viên mà giờ lại phải đi cọ rửa bồn cầu!
Tô Hàn thở dài, hắn vốn là muốn bắt Trần Thư, lột sạch quần áo, mang theo túi phân ném trên đường.
Không nghĩ rằng Tống Húc ta tinh thông võ thuật lại bại dưới tay hắn.
Trên Thái Thanh Sơn ngày hôm đó, Tô Hàn chợt bừng tỉnh giấc, lạnh lẽo đến thấu xương nhưng trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc màu hồng phấn và một túi phân.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm ấy, hắn chỉ muốn đập đầu chết quách đi, thân là thiên tài của Hoa Hạ học phủ, đương nhiên hắn sẽ không làm như những gì Trần Thư nghĩ.
Hoặc là mặc chiếc quần cộc màu hồng phấn đó xuống núi, hoặc là mang túi phân xuống núi.
Hắn bèn đưa ra một quyết định dứt khoát, đội túi phân lên đầu rồi chạy một mạch xuống núi.
Mặc dù việc này rất chi là nhục, nhưng ít ra không có ai nhìn thấy mặt hắn. Tuy nhiên trên mạng lại rộ lên một tin cực sốc: trên Thái Thanh Sơn xuất hiện dị nhân trên đầu đội túi phân. Lại còn mặc trên người chiếc quần cộc màu hồng phấn!
Tài xế lão Lưu hững hờ hỏi:
- Tô thiếu gia, không biết tên tiểu tử kia đã chọc ghẹo gì ngươi?
- Ngươi cùng Tống Húc đến cọ rửa nhà vệ sinh luôn đi!
Tô Hàn khoát tay, vẻ mặt buồn phiền, chẳng buồn nghĩ tới Trần Thư và Trương Đại Lực nữa.
Đối thủ của hắn giờ chỉ có Phương Tư thôi!
Chỉ cần mình thăng lên cấp Bạch Ngân Ngự Thú Sư, nhất định có thể báo được thù!

Một ngày trôi qua,
Trần Thư về lại thành phố Nam Giang, nhìn quang cảnh hết sức quen thuộc, hắn cảm thấy lòng thư thái hơn không ít.
- Tội phạm Nam Giang ta trở về rồi đây!
Đứng trước nhà ga, Trần Thư hét lớn, nỗi buồn biệt ly trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Mọi người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Vài phút sau, Trần Thư đang định bắt xe về nhà thì đột nhiên bị chặn lại.
- Cảnh sát?
Trần Thư bối rối, không hiểu mình đã phạm tội gì, nói:
- Không phải chứ ngài, ta chỉ vừa mới từ Kinh Đô về.
Viên cảnh sát nghiêm nghị nói:
- Ngươi chính là tên tội phạm Nam Giang có phải không?
- …
Trần Thư nhất thời không nói nên lời, sao cảnh sát có thể đến nhanh như vậy nhỉ?
Hắn giải thích:
-Ta nói giỡn thôi, cảnh sát thúc thúc, ta là học sinh của trường Nam Giang Nhị Trung, đây là thẻ căn cước của ta.
Viên cảnh sát tra hỏi một hồi mới thả hắn đi.
Trần Thư ngồi lên một chiếc taxi đi về nhà.
Hắn chợt thở dài, nghĩ tới ngày mốt khai giảng, trong lòng có chút buồn bực.
Khai giảng đồng nghĩa với việc hắn sẽ mất đi sự tự do…
Xe đang chạy, bỗng tài xế đột ngột dừng lại.
Tài xế hỏi hắn:
- Tiểu ca, ta chở thêm người nữa có được không?
- Tiện đường là được.
Trần Thư gật đầu, không quan tâm mấy.
Xe dừng lại, hắn liếc mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy có một nam sinh chuẩn bị lên xe.
Nam sinh kia đeo mắt kính, trông có vẻ hiền lành, nước da trắng ngần, thấy Trần Thư nhìn lại, cười ngượng ngùng.
Hắn trông giống một học sinh hướng nội, nhưng trọng tâm chính là tòa nhà phía sau lưng hắn.
Bệnh viện tâm thần thành phố Nam Giang!
Nam sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên tay cầm một bộ quần áo sọc trắng xanh, vừa thấy chính là quần áo của bệnh nhân tâm thần mặc.
Trần Thư liền ngồi né ra xa, thậm chí hắn muốn lên ghế trước ngồi.
Ngày nay, những kẻ tàn ác sợ người ngốc , những người ngốc thì sợ những người không muốn mạng những người không muốn mạng lại sợ những tên bị tâm thần.
Nam sinh hiển nhiên nhận ra điều gì đó, khẽ mỉm cười dịu dàng:
- Ta là nghiên cứu sinh của bệnh viện tâm thần.
- À ra vậy.
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm.
Chắc do mình nghĩ nhiều thôi, cũng đúng, bệnh nhân tâm thần thì làm sao được phép rời khỏi bệnh viện cơ chứ.
Trần Thư cười nói:
- Ta xem ngươi cũng trạc tuổi ta, không nghĩ ngươi lại là nghiên cứu sinh đấy.
- Mà này, ngươi nghiên cứu cái gì vậy?
- Bị người nghiên cứu!
- …
Trần Thư kinh ngạc, hét lớn:
- Bác tài! Ta muốn xuống xe!
Thôi dẹp đi, bị người ta nghiên cứu không phải là bệnh nhân tâm thần sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận